Sau khi đạo nhân áo bào đỏ nói đến đây thì trực tiếp khống chế một thanh phi kiếm bay ra ngoài điện đi mất.
Đến cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không thèm cho Vô Trần đạo nhân.
Điều này làm cho Vô Trần đạo nhân cảm thấy có hơi bất đắc dĩ.
Cùng lúc đó.
Trong Tàng Kinh các.
“Hứa huynh.”
“Huynh thật sự dùng mười bảy ngày để Trúc linh à?”
“Trong người huynh thật sự đang có chín đường linh mạch à?”
Sau khi bước vào Tàng Kinh các, Lộ Tử Anh vẫn còn có vẻ không thể tin nổi.
“Lộ huynh, đừng nên quá để ý vào những chuyện này.”
“Điều tu tiên chú trọng chính là thuận theo tự nhiên.”
“Thoải mái nhất thời chẳng tính là gì.”
“Đừng tự làm loạn tinh thần của mình.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng an ủi Lộ Tử Anh.
Câu này vừa dứt, trạng thái của Lộ Tử Anh dường như đã bình tĩnh hơn một chút, mặc dù trong lòng vẫn còn khó chịu nhưng câu nói vừa rồi của Hứa Thanh Tiêu cũng không sai.
Vui sướng nhất thời chẳng tính là gì.
“Haiz, là do ta cố chấp.”
“Hứa huynh, nơi này chính là Tàng Kinh các, bọn ta sẽ không quấy rầy huynh.”
Lộ Tử Anh khẽ gật đầu nói vậy.
“Được, đa tạ lộ huynh.”
Hứa Thanh Tiêu chắp tay.
Ngay sau đó, Lộ Tử Anh và hai người Chu Hải đồng thời rời đi.
Sau khi ba người bước vào Tàng Kinh các.
Không hiểu sao cảm thấy tâm trạng mình có hơi nặng nề.
Dù sao Hứa Thanh Tiêu cũng là bán thánh nho đạo, lại là võ đạo nhập thánh, bây giờ đến cả tu tiên đạo cũng xuất sắc như thế sao có thể làm cho lòng bọn họ không nặng nề được.
Tất cả mọi người đều đồng trang lứa, thậm chí còn lớn hơn Hứa Thanh Tiêu ba bốn tuổi, nhưng so với Hứa Thanh Tiêu thì bọn họ đúng là cặn bã.
Tâm trạng bọn họ thấy rất khó chịu.
Muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì đây.
Chỉ có thể cùng nhau đứng trầm mặc chung một chỗ.
Chỉ là sau một hồi.
Chu Hải mới kịp phản ứng lại:
“Đợi đã.”
“Ta đứng đây ủ rũ gì chứ, Hứa huynh là thiên tài tu tiên chứ đâu phải là thiên tài pháp trận đâu, Lộ huynh, xém chút bị huynh làm cho hỏng mất rồi.”
“Ta cần gì phải khó chịu chứ, Cho dù Hứa huynh có thiên phú tốt thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến trận tông chúng ta.”
“Ta vẫn sẽ là thanh niên đứng đầu về mặt trận pháp như cũ, Lộ huynh, tự huynh khó chịu mình huynh đi.”
Chu Hải suy nghĩ một hồi rồi bỗng nhiên ngộ ra rõ ràng bản thân hắn không cần phải đứng đây ủ rũ, hắn và Hứa Thanh Tiêu đâu có xung đột gì với nhau đâu.
Cho nên hắn đứng dậy vỗ vỗ bả vai Lộ Tử Anh, vẻ mặt cũng dịu đi không ít.
“Vậy cũng không chắc đâu, chưa biết chừa mấy ngày nữa Hứa huynh lại có thể giải quyết được vấn đề trận pháp của huynh, đến lúc đó đừng nói những thứ như huynh là thanh niên đứng đầu về mặt trận pháp, đến cả Quy Nguyên trận tông các huynh cũng phải đi bưng trà rót nước cho Hứa Thanh Tiêu đấy.”
Lộ Tử Anh hừ lạnh một tiếng nói vậy.
“Nghĩ quá xa rồi.”
Chu Hải không để ý đến Lộ Tử Anh mà xoay người đi thẳng luôn.
Còn Trần Thư, hắn cũng suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy rời đi.
Bởi vì hắn cảm thấy Chu Hải nói chẳng sai tẹo nào.
Sau khi hai người rời đi.
Lộ Tử Anh lại tiếp tục khó chịu.
Chẳng qua sau một lát, Lộ Tử Anh lại đột nhiên nghĩ thông.
“Vui vẻ nhất thời có tính là gì?”
“Chẳng lẽ chỉ trong vòng một hai tháng mà Hứa huynh có thể lên đến tứ phẩm được hay sao, có thể vượt qua mình được sao?”
“Đúng đúng đúng, Lộ Tử Anh à Lộ Tử Anh, ngươi là người có triển vọng nhất tiên đạo, không thể nhụt chí như vậy.”
“Tuy Hứa huynh có thiên phú nhưng cũng có thể là vì nguyên nhân nho đạo.”
“À, đúng đúng đúng đúng.”
“Không cần phải nhụt chí, tin vào bản thân mình.”
Trong lòng Lộ Tử Anh không ngừng tự động viên bản thân.
Lúc này.
Trong Tàng Kinh các Thái Thượng tiên tông.
Hứa Thanh Tiêu đã đọc xong tất cả thư tịch.
Thứ hắn quan tâm chủ yếu vẫn là thông tin về thất phẩm.
Nhưng không ngờ rằng trong Thái Thượng tiên tông lại có một cuốn sách làm cho Hứa Thanh Tiêu cực kì vui mừng.
Đại thánh nhân khởi cư chú.
Đúng vậy, là Đại thánh nhân khởi cư chú.
(Khởi cư chú: Bản ghi chú hàng ngày)
Hứa Thanh Tiêu không ngờ ở đây thế mà cũng có thể thấy được cuốn Đại thánh nhân khởi cư chú này.
Hơn nữa bên trong còn ghi chép không ít thứ.
Ghi chép về tin tức của những người sau Phá Tà.
“Vương Văn: Đệ tử thứ ba của đại thánh nhân, thuở nhỏ đã đọc sách thánh hiền, tư chất bình thường, có tài như lại thành đạt muộn, một khi đốn ngộ tất sẽ thành thánh, còn lại không rõ.”
“Lý Trung Tử: Đệ tử thứ tư của đại thánh nhân, chính là họa sĩ tuyệt thế, Đan Thanh chi thuật, kinh thiên động địa, vẩy mực lên giấy trắng, hiện nét sơn hà, sau đó bái nhập vào dưới trướng đại thánh nhân học thêm nho đạo, lại kế hợp nho đạo và Đan thanh, diễn họa vạn vật trong thiên địa, trấn sát tà ma, chết trong đại loạn.”
“Cầm Điệp: Đệ tử thứ năm của đại thánh nhân, là nữ đệ tử duy nhất, chính là nhạc công đứng đầu thiên hạ, bái nhập thành Đệ tử dưới trướng đại thánh nhân, dung hòa nho đạo với cầm đạo, dây đàn vừa động, trảm mười mấy vạn yêu ma. Cuối cùng cùng chết với đại ma.”
“Đây là ghi chép thư tịch thượng cổ, Vương Bác Thông, người đời sau đoc rồi chép lại.”
Tin tức của ba người xuất hiện.
Làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi kinh ngạc, đây mới thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Hắn vốn chỉ định xem sách, tìm hiểu về tiên đạo mà thôi.
Điều không ngờ chính là thế mà lại tìm được tin tức ba người của Văn cung.
Trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu báo tin này cho đám người Văn cung.
Nhưng ngay sau đó.
Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu không nhịn được mà rơi vào tên người ký ở dưới.
“Vương Bác Thông?”
Cái Khởi Cư Chú này đều là do Vương Bác Thông viết hết.
Vương Bác Thông này là ai?
Hắn đã thấy được những điều này từ đâu?