Không hiểu sao Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò.
Hứa Thanh Tiêu trước kia không tò mò quá nhiều, đó là bởi vì địa vị hắn quá thấp, cảm thấy những cuốn sách mà mình thấy cũng bình thường mà thôi.
Nhưng cho tới bây giờ Hứa Thanh Tiêu xem hết Tàng Kinh các Đại Ngụy rồi, cũng xem hết Tàng Kinh các của Văn cung rồi, nhưng vẫn không tìm thất bất kì tin tức nào về đại thánh nhân.
Vậy tại sao người tên Vương Bác Thông này có thể tìm được?
Chỉ sợ rằng, người này có vấn đề đây.
Hứa Thanh Tiêu thầm suy tư trong lòng.
Chẳng qua hắn cũng không nghĩ nhiều, trở về phái người điều tra một phen là được.
Bây giờ, chuyện nên làm đều đã làm xong, Hứa Thanh Tiêu tính quay về nguyên cứu kĩ một phen.
Sau đó thuận thế mà đột phá tiên đạo thất phẩm.
Luyện khí thử xem.
Tự hắn sẽ tạo ra một cái thiên lôi oanh.
Xem vấn đề này lớn đến đâu.
Cứ như vậy.
Hứa Thanh Tiêu rời khỏi Tàng Kinh các, cáo biệt Lộ Tử Anh, một thân một mình trở về vương phủ.
Sau khi trở lại vương phủ, Hứa Thanh Tiêu đã bảo người đi điều tra về Vương Bác Thông.
Đồng thời cũng nói với thuộc hạ không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy mình.
Sau khi đã dặn dò xong, Hứa Thanh Tiêu đã bắt đầu chầm chậm tu luyện, thử xung kích tiên đạo thất phẩm.
Đêm khuya.
Kinh đô Đại Ngụy.
Thất Tinh đạo quán.
Nơi này là trụ sở của Thất Tinh đạo tông, ở bên ngoài Nam Giao.
Thát tinh đạo quán không xa hoa bằng Thái Thượng tiên cung nhưng lại tràn ngập đạo vận.
Bên trong đạo quán.
Một lão đạo ngồi xếp bằng, ngũ tâm triều thiên, đang nhập định.
Tuổi tác lão đạo trông đã rất già nua, nhưng tóc ông ta lại đen nhánh sáng bóng, cảm giác cực kì không hài hòa.
Chỉ là vào lúc này, lão đạo chậm rãi mở mắt ra.
“Nói đi.”
Giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên bước vào.
“Vô Lượng tiên tôn.”
“Đệ tử đã gặp Thái Thượng trưởng lão.”
Đạo sĩ trung niên đi đến, đưa mắt nhìn về phía lão đạo, cung cung kính kính cúi đầu.
“Chuyện gì?”
Lão đạo lên tiếng, hỏi một cách bình tĩnh.
“Hồi trưởng lão.”
“Dường như Thái Thượng tiên tông đang lôi kéo Hứa Thanh Tiêu.”
“Nghe nói Thái Thượng tiên tông đồng ý truyền thụ Thái Thượng cổ kinh cho Hứa Thanh Tiêu.”
Đối phương lên tiếng, nói chuyện này ra.
Chỉ là câu này vừa dứt, người kia cũng chẳng có động tĩnh gì.
Đạo sĩ trung niên thoáng trầm tư một hồi rồi không nhịn được mà lên tiếng nói:
“Trưởng lão.”
“Chúng ta có cần phải lôi kéo Hứa Thanh Tiêu hay không?”
Hắn dò hỏi.
Ngay sau đó, người kia trực tiếp lắc đầu:
“Không cần.”
“Hứa Thanh Tiêu không đáng để chúng ta lôi kéo.”
Ông ta lên tiếng nói với giọng điệu chắc chắn.
“Trưởng lão, Hứa Thanh Tiêu là vương gia Đại Ngụy, bây giờ chúng ta đang ở Đại Ngụy, từ chuyện cung điện mà Đại Ngụy cho Thái Thượng tiên tông đã có thể nhìn ra Đại Ngụy rất thiên vị đối với Thái Thượng tiên tông.”
“Trong môn phái, các đệ tử đều đã có vài câu oán giận, nếu như lôi kéo Hứa Thanh Tiêu thì đối với chúng ta mà nói cũng là chuyện tốt.”
Người đàn ông trung niên có hơi không cam tâm, nhịn không được mà nói vậy.
Chỉ là câu này vừa dứt, trong mắt lão đạo lập tức lộ ra vẻ khinh miệt.
“Chỉ bởi vì cung điện mà muốn lôi kéo Hứa Thanh Tiêu?”
“Buồn cười.”
“Thôi đi, bây giờ thời cơ đã chín muồi rồi, lão phu sẽ nói cho ngươi biết một vài chuyện.”
“Tông chủ đã có chung nhận thức với Phật môn rồi.”
“Lần này Phật môn giảng pháp nhất định có thể thu được toàn thắng.”
“Đến lúc đó Phật môn sẽ vào trung châu ở, mà đạo tông ta sẽ tồn tại cùng Phật môn.”
“Thay một cách khác mà nói thì sau này Thất Tinh đạo tông ta sẽ là thiên hạ đệ nhất tông, Phật môn chỉ thừa nhận mình Thất Tinh đạo tông ta thôi.”
“Hơn nữa Phật môn cũng đã tìm được nửa cuốn sau của Thất Tinh cổ kinh, không mất bao nhiêu năm nữa, Thái Thượng tiên tông có gì đáng nói?”
“Hơn nữa, người tên Hứa Thanh Tiêu này cấp tiến, làm việc lỗ mãng, lôi kéo hắn? Sớm muộn gì cũng sẽ mang đến phiền phức cho chúng ta.”
Lão đạo lên tiếng nói vậy.
Làm cho ánh mắt cười người kia lộ ra vẻ chấn động.
“Trưởng lão, hợp tác cùng Phật môn nào khác gì bảo hổ lộ da đâu, cần phải thận trọng về chuyện này.”
Sau khi lấy lại tinh thần xong, lão đạo sĩ trung niên cũng nhịn không được mà lên tiếng nói vậy.
“Chuyện này không cần ngươi quan tâm.”
“Nhớ cho kỹ, không cần phải lôi kéo Hứa Thanh Tiêu.”
“Không bao lâu nữa hắn sẽ bị đạp xuống, không bao lâu nữa, Đại Ngụy sẽ thay đổi thôi.”
“Chịu ấm ức nhất thời cũng đâu tính là gì, mấy năm nữa ngươi cứ đợi mà xem.”
“Đến lúc đó tất nhiên đạo tông ta sẽ có chỗ cấm dùi ở Đại Ngụy, Thái Thượng tiên tông? Có đáng là gì?”
Ông ta nói đến đây thì phất tay, bảo đối phương lui ra.
Người kia thoáng trầm mặc.
Nhưng cuối cùng cũng không nói gì mà chậm rãi lui về phía sau.
Chẳng qua bên trong ánh mắt vẫn tràn ngập vẻ chấn động.
Nửa cuốn sau của Thất Tinh đạo tông thế mà lại nằm trong tay Phật môn?
Điều này quả nhiên là một tin tức ghê gớm.
Nhưng điều càng làm cho hắn kinh ngạc hơn chính là.
Thất Tinh đạo tông thế mà lại có hiệp nghị với Phật môn.
Điều này đúng là không ai ngờ tới.
Chẳng qua hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chậm chạp rút lui.
Cứ như vậy.
Trong phút chốc.
Liên tiếp mấy ngày.
Cả thiên hạ đều có vẻ như cực kì an tĩnh.
Không xảy ra chuyện gì to lớn.
Nhưng vào giờ Thìn ngày thứ bảy.
Một tin tức nổ ầm lên.
Ngũ đại đến Đông châu giảng pháp cùng Phật môn, kiên trì không quá ba ngày, toàn bộ lại đều bại.
Tin này vừa truyền ra, trong phút chốc đã dẫn đến sự chú ý của cả thiên hạ.
Người đời đều biết lần này Phật môn có chuẩn bị mà đến, Đông châu đế tộc không am hiểu về giảng pháp, thất bại cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng chỉ ba ngày mà đã đại bại, đây là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Năm trăm năm trước, tiểu Lôi Âm tự phải dùng ba tháng để giảng pháp với Đông châu.
Mà lần này, Thiên Trúc tự chỉ dùng có ba ngày.
Rất nhanh sau đó, lại có tin tức truyền đến.
Có võ giả nhất phẩm tham dự giảng pháp.
Giảng đến nổi xém chút nữa là tẩu hỏa nhập ma.
Tin tức này truyền ra làm cho người trong thiên hạ càng không thể tin nổi.
Võ giả nhất phẩm tham gia giảng pháp thế mà lại xém chút nữa tẩu hỏa nhập ma?
Điều này có hơi khoác lác rồi.