Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1127 - Chương 1127: Thánh Tôn Hiển Thế, Ba Ngàn Đại Nho, Rung Động Lòng Người, Hứa Thanh Tiêu Minh Khắc Đạo Đức Kinh (5)

Chương 1127: Thánh Tôn Hiển Thế, Ba Ngàn Đại Nho, Rung Động Lòng Người, Hứa Thanh Tiêu Minh Khắc Đạo Đức Kinh (5)

Chẳng qua, tin tức mới lại truyền tới.

Sau khi giảng pháp thắng lời, Phật môn dự định truyền giáo ở Đông châu hai mươi mốt ngày, sau hai mươi mốt ngày nữa sẽ lên đường đến Đại Ngụy.

Trong lúc nhất thời.

Người trong thiên hạ đều biết.

Một trận sóng gió mới cuối cùng cũng đã sắp cuốn tới.

Chẳng qua vốn cho rằng bụi trần có thể lắng đọng lại.

Ngay vào ngày thứ chín.

Một trong những vực sâu lớn là Bắc châu.

Nổ tung bắn ra vạn tia thánh quang.

Một âm thanh to lớn vang lên từ Bắc châu.

“Ta là Vương Triều Dương, hậu đại của thánh nhân.”

“Từ nhỏ đã vào ở nơi vực sâu trấn áp yêu ma ngàn năm dưới mặt đất.”

“Hôm nay ra đã diệt được trăm vạn yêu ma, chứng đạo á thánh, vì truyền thừa học thuật của đại thánh nhân, mang theo Thiên Địa Văn cung, ngày mai sẽ đến vương triều Đại Ngụy truyền giáo cho người đọc sách trong thiên hạ, nguyên quân tử chi ý không ngừng sinh sôi.”

Giọng nói to lớn vang lên.

Vọng lại từ Bắc châu.

Truyền đến khắp cả năm châu trong thiên hạ.

Hào quang ngút trời, toàn bộ Bắc châu giờ sáng như ban ngày, một tòa cung điện lấp lóa phát ra ánh sáng nhưng một cái mặt trời, chiếu rọi khắp nơi.

Thánh uy đáng sợ lan tràn. Một đạo Hạo Nhiên chính khí khủng khiếp trấn áp trăm vạn yêu ma trong cả nước.

Những âm thanh tụng kinh vang lên, một thánh ảnh to lớn ngưng tụ lại trên cung điện, lộ ra vẻ đoan tranh thần thánh.

Sau đó.

Mọi người phát hiện, tòa cung điện lóng lánh vô cùng xẹt qua chân trời.

Trong cung điện.

Có một bóng người.

Nhưng điều làm cho người ta rung động tắc lưỡi chính là bóng dáng kia lại trông cực kì trẻ tuổi, ước chừng chỉ khoảng hai mươi tuổi, tuổi tác cũng tương tự Hứa Thanh Tiêu.

Phía sau hắn là ba ngàn người đọc sách, mỗi vị đều có một lượng Hạo Nhiên chính khí vô cùng dày đặc.

Đều là đại nho.

Lần này, năm châu chấn động, không thể tin được nhìn tất cả mọi chuyện.

Một vị á thánh hai mươi tuổi, ba ngàn vị đại nho.

Điều này đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Đúng là không hợp lẽ thường.

Không đến một khắc đồng hồ.

Từng bóng dáng bước ra khỏi hoàng cung Đại Ngụy đi về phía nhà của bách quan.

Văn cung Đại Ngụy cũng rung động giống như vậy, mở triều hội ngay trong đêm, thương nghị về việc này.

Bên trong Lại bộ Đại Ngụy.

Trần Chính Nho nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong mắt ông ta chứa đầy nổi kinh ngạc.

Điều này thật sự đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Đã vượt quá những quy tắc thường thấy.

Trong này chắc chắn có bất thường.

Đến tộc Đông châu, các nhân vật lớn cũng ồn ào tắc lưỡi.

Trong núi lớn Nam châu.

Triệu Nguyên đang đứng trên một đỉnh núi nhìn về phía cảnh tượng Bắc châu, trong mắt hắn tràn ngập vẻ không thể tin được.

“Thế gian này tuyệt đối không thể nào có á thánh trẻ tuổi như thế được.”

“Còn có ba ngàn vị đại nho nữa.”

“Đây chắc chắn là chuyện không thể nào.”

“Không thể nào đâu.”

Triệu Nguyên siết chặt nắm đấm. Thân là võ giả nhất phẩm, ông ta cũng không dám tin tưởng hết tất cả những gì trước mắt.

Điều này quá khủng khiếp.

Á thánh hai mươi tuổi.

Ba ngàn vị đại nho?

Sao lại có tồn tại như thế được?

Đến từ nghịch thiên cũng không thể hình dung được.

Trung châu.

Bên trong ma quật.

Ngô Minh cau mày, không phải bởi vì tình huống ở Bắc châu mà là vì vừa rồi rõ ràng tiên thi vừa mới chấn động một phen.

“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Á thánh trẻ tuổi như vậy, ba ngàn vị đại nho, vào thời kì Văn cung Đại Ngụy hưng thịnh chẳng qua cũng chỉ thế này mà thôi đúng không?”

Trong phút chốc, Ngô Minh đã nhận ra được một vài vấn đề.

Chỉ là ông ta nghĩ mãi mà không thông.

Tây châu Phật môn.

Già Lam thần tăng nhìn về phía cảnh tượng Bắc châu.

Không nhịn được mà chấp tay trước ngực.

Tự lẩm bẩm.

A di đà Phật.

Sau đó, Già Lam thần tăng lắc đầu, bắc đầu đọc vãng sinh chú, không biết là đang siêu độ cái gì.

Còn trong kinh đô Đại Ngụy.

Hoài Ninh thân vương mở to hai mắt nhìn tất cả mọi chuyện, thân thể nhịn không được mà run rẩy.

Ông ta đã biết có một vị thánh tôn từ sớm.

Chỉ là không ngờ đến.

Vị thánh tôn này.

Thế mà lại khủng khiếp như thế.

Mà trong kinh đô.

Thái Thượng tiên tông, Như Ý khí tông, Quy Nguyên trận tông, thất đại tiên tông đã cùng nhau ồn ào cả lên, trên mặt mỗi người bọn họ đều hiện lên hai chữ rúng động.

Vô Trần đại nhân đứng trên trời, ông ta đứng chắp tay, mày khẽ chau lại.

Một lát sau, Vô Trần đạo nhân lắc đầu, hít sâu một hơi rồi tự lẩm bẩm:

“Sóng lại nổi rồi.”

Chỉ bốn chữ, đã nói lên được tất cả.

Mà ở vùng ngoại ô kinh đô.

Bên cạnh một hồ nước.

Một ông lão đưa mắt nhìn lên bầu trời, bên trong đôi mắt chứa đầy sự lạnh lùng và căm hận.

Ông lão này chính là Tuân tử.

Một vị Thiên địa đại nho.

Dường như ông ta cực kỳ chán ghét vị hậu đại của thánh nhân này.

Chỉ là rất nhanh sau đó, vẻ mặt ông ta lại khôi phục lại như thường, cần câu trong tay bị ông ta ném lên bờ, ông ta tự lẩm bẩm một tiếng:

“Cá à, đừng mắc câu nha.”

Ông ta nói như vậy, không biết là có ý gì đây.

Nhưng.

Trong kinh đô.

Chỉ có một người là không để ý đến chuyện này.

Người này chính là Hứa Thanh Tiêu.

Không phải Hứa Thanh Tiêu đóng cửa không nghe.

Mà là vì Hứa Thanh Tiêu đang Minh Kinh.

Quá trình Minh Kinh sẽ quên đi tất cả, nguyên thần tiến vào trạng thái thiên nhân.

Hắn đang làm công tác chuẩn bị, cũng đang ngưng tụ linh bia, tất nhiên không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra.

Mãi cho đến sáng hôm sau.

Cuối cùng.

Hứa Thanh Tiêu cũng đã chuẩn bị xong.

Kinh đô Đại Ngụy.

Trong hoàng cung.

Nữ đế ngồi trên long ỷ.

Sắc mặt nàng vô cùng nghiêm trọng.

Biểu cảm của bá quan có mặt ở đó cũng cực kì nghiêm nghị.

Vô duyên vô cớ lại xuất hiện thêm một hậu nhân của Thánh nhân? Hơn nữa còn là Á Thánh, dẫn đầu ba ngàn Đại Nho, muốn tới Đại Ngụy?

Này an tâm cái nỗi gì nữa?

Mọi người sao có thể không hiểu cho được chứ?

Gì mà thời đại trấn áp yêu ma ngàn năm, mấy lời xàm xí này nói chi cho mệt, sớm không tới muộn không tới, cứ phải lúc này tới?

Lừa gạt kiểu này có quỷ mới tin!

“Chư vị ái khanh.”

“Chuyện hậu nhân Thánh nhân, xử lí thế nào?”

Lúc này, giọng nói của nữ đế cất lên, nàng nhìn về phía bá quan, hỏi như vậy.

Lời này vừa nói ra, giọng nói của Trương Tĩnh vang lên.

“Bẩm bệ hạ.”

“Chuyện đời sau của Thánh nhân, quá đỗi đột ngột, chúng thần bắt buộc phải tiến hành kiểm tra trước đã, nếu không hắn bảo mình là hậu nhân của Thánh nhân, thì hắn chính là hậu nhân của Thánh nhân vậy sao? Lỡ như là hậu nhân của yêu ma thì sao?”

Trương Tĩnh nói, thái độ của ông ta rất rõ ràng.

Đại Ngụy không dễ gì mới được an định, thêm nữa Hứa Thanh Tiêu vẫn còn đây nè, sao có thể cho phép thế lực khác tham dự vào được?

Bình Luận (0)
Comment