“Thần đồng ý với những gì Trương thượng thư nói, cái gọi là hậu thế của Thánh nhân, cụ thể là thân phận thế nào, cần phải từ từ kiểm tra, nhưng có điều cũng không nên quá kịch liệt, để bọn họ tới ngoại thành ở tạm cũng được.”
Binh bộ thượng thư Lý Ngạn Long cũng theo sau nói, có điều ông ta ôn hòa hơn chút, cứ để đám người kia ra ngoại thành kinh đô ở trước, sau đó từ từ tiến hành điều tra.
Điều tra rõ ràng rồi, nói tiếp.
Điều tra không rõ, thì tiếp tục điều tra, tới khi nào rõ ràng rồi thì thôi.
Sau đó, chúng thần ngươi một câu ta một câu, chỉ riêng một mình Trần Chính Nho thể hiện vô cùng bình tĩnh, không trả lời.
Ngay lập tức, giọng nói của nữ đế không nhịn được cất lên.
“Trần ái khanh, ý khanh thế nào?”
Nữ đế mở lời, đặt câu hỏi cho Trần Chính Nho.
Nghe thấy giọng nói này, Trần Chính Nho hành lễ với nữ đế, ông ta chầm chậm cất lời.
“Bệ hạ, người này tự xưng là hậu nhân Thánh nhân, thần dùng thiên nhãn Nho đạo xem qua, đúng là thánh khí dồi dào, quan trọng nhất là, hắn quả thật mang theo văn cung tới.”
“Dám xuất hiện vào thời điểm quan trọng này, hiển nhiên không cần kiểm tra thêm, hơn nữa đối phương mang theo ba ngàn Đại Nho, đây là một thế lực không thể diễn tả bằng lời được.”
“Vào thời kì Đại Ngụy văn cung còn phát triển hưng thịnh, cũng từng xuất hiện cảnh hưng thịnh với ba ngàn Đại Nho, người này có thể mang theo ba ngàn Đại Nho tới đây, về mặt thân phận thực khó giả mạo, không phải hậu thế của Thánh nhân, cũng chắc chắn có căn nguyên sâu dày với Thánh nhân.”
“Hậu thế của yêu ma, quả thực là lời vô căn cứ.”
Trần Chính Nho cất lời, ông ta từng là Đại Nho văn cung, nay cũng là Thiên Địa Đại Nho, càng rõ ràng hơn đối phương là thật hay giả.
Một vị Á Thánh, ba ngàn Đại Nho, yêu ma nào có thể bồi dưỡng ra được thế lực như thế?
Đừng nói là yêu ma, lấy văn cung Đại Ngụy thời hưng thịnh ra phân tích mà xem, chỉ sợ bọn cũng không thể giáo dục ra được ba ngàn Đại Nho ấy chứ.
Thân phận của đối phương, có phải là đời sau của Thánh nhân hay không không biết, nhưng nhất định có liên quan tới Thánh nhân.
Hơn nữa đối phương tự xưng là hậu thế của Đại Thánh nhân, còn thực sự có khả năng.
Dưới nền trời cao, duy nhất Đại Thánh nhân, là thần minh trong lòng chúng sinh.
Cho dù có cách thời đại của Đại Thánh nhân quá đỗi xa vời, nhưng chúng sinh trong thiên hạ nghe tới tên của Đại Thánh nhân, cũng đều biết tới uy danh của Đại Thánh nhân.
Thời gian ngăn cách giữa thời đại quá xa chẳng qua chỉ khiến chúng sinh cảm thấy bớt sợ hãi hơn mà thôi.
“Vậy ý của Trần ái khanh là?”
Nữ đế hỏi.
“Bệ hạ.”
“Thần cho rằng, bất luận đối phương có ý gì đi nữa, vẫn phải dùng lễ để đối đãi, đây là một vị Á Thánh, dẫn đầu ba ngàn Đại Nho, đối với Đại Ngụy mà nói là một chuyện tốt.”
“Đặc biệt là, ba năm sau, đại loạn yêu ma, nếu như có thể tăng thêm thế lực này, Đại Ngụy không còn gì phải lo cả.”
“Đây là một việc tốt, chỉ là đối phương rốt cuộc có mưu đồ gì, thần không biết, nhưng quả đúng cần phải đề phòng trường hợp xấu.”
Trần Chính Nho rất công chính trả lời vấn đề này.
Một vị Á Thánh, ba ngàn Đại Nho, trong đó còn có không ít Thiên Địa Đại Nho, sức mạnh này, hoàn toàn có thể thay thế địa vị của Đại Ngụy văn cung.
Kết hợp với Hứa Thanh Tiêu, công thêm những vị Thiên Địa Đại Nho cùng Nho sinh còn xót lại ở Đại Ngụy, thiên hạ đại loạn ba năm sau, hoàn toàn không có gì đáng sợ.
Điều này đối với Đại Ngụy mà nói, là một chuyện tốt, một chuyện vô cùng tốt.
Nhưng nếu như nói trong này không có âm mưu gì, ai tin cho được? Trần Chính Nho cũng không tin.
“Không được.”
Giọng nói của An Quốc công đột nhiên vang lên.
Ông ta lắc đầu, nhìn Trần Chính Nho nói.
“Trần thượng thư, lời ông nói lão phu rõ, cũng cực kì hiểu lí.”
“Nhưng, Đại Ngụy nay, quốc thái dân an, không phải chỉ dựa vào mỗi mình chúng ta, mà chủ yếu nhất còn có Thủ Nhân.”
“Thời điểm Đại Ngụy rơi vào nguy nan, văn cung thoát ly, là Thủ Nhân ổn định quốc vận, vì Đại Ngụy ta mở ra thời đại hưng thịnh.”
“Nay cái người gì mà hậu nhân Thánh nhân xuất hiện, muốn tới sống ở Đại Ngụy, mang theo tâm tư gì, lão phu không biết.”
“Chỉ có một điều duy nhất biết, hắn nhìn trúng quốc vận Đại Ngụy ta, cộng thêm Chu thánh nhất mạch bị cắt giảm đi ba phần, người đọc sách ở Đại Ngụy ta đã ít nay càng ít.”
“Bây giờ định cư Đại Ngụy ta, nói cho cùng không phải muốn cùng chia xớt quốc vận, trở thành Đại Ngụy văn cung thứ hai sao.”
“Nếu như không có Thủ Nhân, lão phu cũng sẽ không nói gì nhiều, chẳng qua là đổi đi một đám người khác mà thôi.”
“Nhưng bây giờ Thủ Nhân vẫn ở đây, nó là bán thánh, lại là tâm học chi sư, Nho đạo của Đại Ngụy, nhất định phải do Thủ Nhân chịu trách nhiệm.”
“Lão phu còn hi vọng Đại Ngụy dùng sức mạnh quốc gia, hỗ trợ Thủ Nhân trở thành Á Thánh, thậm chí bước vào cảnh giới Thánh nhân.”
“Vô duyên vô cớ chạy tới một hậu nhân Thánh nhân, cứ thế muốn chia phần quốc vận Đại Ngụy ta? Si tâm vọng tưởng.”
Thái độ của An Quốc công rất kiên quyết.
Các vị võ quan khác cũng ồ ạt phối hợp.
Bọn họ ủng hộ Hứa Thanh Tiêu vô điều kiện, mặc dù thân phận của đối phương đúng là rất lớn, hơn nữa quả thực có thể giúp đỡ Đại Ngụy.
Nhưng vậy thì đã sao?
Hứa Thanh Tiêu so với bọn họ thua gì sao?
Ý của An Quốc công, cũng chính là ý của rất nhiều người, cho dù là Lục bộ thượng thư, cũng có tới mấy vị gật gù, công nhận lời nói của An Quốc công.
“Bệ hạ, thần cũng cho là như vậy.”
“Lần này đối phương tới đâym chẳng qua thấy Đại Ngụy ta đang thiếu nhân tài, nói nghe hoa mỹ là tới truyền giáo, đào tạo người đọc sách, nhưng trên thực tế là muốn được chia phân quốc vận.”
“Nếu không phải do Thủ Nhân dòm trước ngó sau, vì Đại Ngụy chạy đôn chạy đáo, Thủ Nhân sớm đã có thể đi truyền giáo rồi, thần cho rằng, từ chối việc hậu thế Thánh nhân định cư.”
Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn lên tiếng, ông ta cũng có cách nghĩ như vậy.
“Thần tán thành.”
“Thần cũng đồng ý.”
Lúc này, từng vị từng vị đại thân lên tiếng, bọn họ đều ủng hộ Hứa Thanh Tiêu.
Chủ yếu vẫn là tràn đầy đề phòng với vị hậu thế Thánh nhân này.