Nữ đế nhìn toàn bộ cảnh này, trong lòng vô cùng vừa ý, nếu như nói những người này là phòng bị, thì nàng chính là chán ghét.
Chán ghét cái người Thánh nhân chi tôn này.
Không có lí do gì khác.
Nàng cùng Hứa Thanh Tiêu đồng cam cộng khổ, khiến Đại Ngụy từng bước từng bước phát triển, nay lại có người muốn tới với cành cao?
Này không phải đang nằm mơ sao?
Đại Ngụy không cần tới Á Thánh mới đâu.
Cho dù có là Á Thánh hai mươi tuổi thì đã sao?
Có một mình Hứa Thanh Tiêu là được rồi.
Người khác ý hả, nên làm gì thì làm đó đi.
Chỉ là, giọng nói của Trần Chính Nho không ngừng vang lên.
“Lời của chư vị, lão phu hiểu rõ.”
“Chỉ là chư vị đã từng nghĩ qua, thế lực thế này, nếu như tới địch quốc, đối với chúng ta mà nói chẳng phải là một loại thiệt hại sao?”
“Phòng bị với bọn họ, đây là lẽ thường, lão phu cũng không thích đám người đó.”
“Nhưng nếu buông tay để bọn họ tới vương triều Đột Tà, hoặc có thể là vương triều Sơ Nguyên, đây cũng không phải là cục diện mà chúng ta muốn thấy phải không?”
“Bệ hạ.”
“Thần kiến nghị, cứ sắp xếp chỗ ở cho hậu thế Thánh nhân, như lời của Lý thượng thư, từ từ điều tra, bọn họ tới Đại Ngụy ta rồi, vậy thì cũng không thể thoát khỏi Đại Ngụy ta.”
“Tất cả đều trong tầm kiểm soát của chúng ta, còn sợ bọn họ tạo ra bọt sóng gì sao?”
“Cứ như thế, bèn có thể từ từ chúng thực, tăng cường sức mạnh của Đại Ngụy, chúng thần cũng có thể tạo ra các kiểu ngăn trở, khiến bọn họ không thể quá phát triển, cũng xem như giúp đỡ Thủ Nhân.”
“Lợi ích lớn nhất, chính là địch quốc không thể tăng thêm thế lực, một mũi tên trúng ba con chim, kính xin bệ hạ suy nghĩ thêm.”
Trần Chính Nho nói.
Sao ông ta có thể không hiểu cách nghĩ của đối phương được?
Nhưng chỉ vì có vậy mà để bọn họ rời đi, vậy thì có gì tốt?
Đi tới vương triều Đột Tà hoặc vương triều Sơ Nguyên, sau đó bắt đầu đối đầu với Đại Ngụy sao? Bất kể đối phương có thể thành công công kích hay không, ít nhất người ta đối đầu với ngươi, ngươi cũng phải mất thời gian đối phó mà phải không?
Không bằng tìm đại một nơi nào đó, để bọn họ ngoan ngoãn chờ đợi, muốn truyền giáo chứ gì?
Để điều tra rõ tình hình đã rồi nói.
Điều tra không rõ ràng, thế thì khỏi nghĩ tới truyền giáo.
Vậy không tốt hơn sao?
Trần Chính Nho nói ra tiếng lòng của mình, trong một chốc, liên tiếp nhận được những lời tán đồng từ bá quan.
Cho dù là An Quốc công, cũng không nhịn được mà trầm ngâm suy nghĩ, sau đó cười ha ha một tiếng, nhìn Trần Chính Nho nói.
“Vẫn là Trần thượng thư suy nghi chu toàn.”
“Là là phu lỗ mãng rồi.”
An Quốc công cười ha ha nói, mà Trần Chính Nho không để ý tới An Quốc công là mấy.
Chẳng qua cũng không trách An Quốc công, nói cho cùng trong mắt An Quốc công, Hứa Thanh Tiêu chính là trời của Đại Ngụy, không thể chịu được chút uất ức nào.
Có người chạy tới vũ nhục Hứa Thanh Tiêu, ông ta sẽ là người đầu tiên đứng lên xử lí.
“Không đúng.”
“Trần thượng thư, nếu như là dẫn sói vào nhà, vậy phải làm sao?”
“Chúng ta đang tính kế hắn, hắn sao có thể không nghĩ tới tính kế với chúng ta được chứ?”
Có đại thần lên tiếng, nhìn về phía Trần Chính Nho, nói ra một câu có khả năng.
Chỉ là lời này vừa nói ra, Trần Chính Nho ngay lập tức lắc đầu, nhìn về phía đối phương, thần sắc thản nhiên.
“Nếu như thực sự dẫn sói về nhà, vậy từ chối bọn họ, chính là thả hổ về rừng.”
“Hơn nữa, có Thủ Nhân ở đây, dù con sói có hung mãnh hơn, cũng sẽ bị Thủ Nhân thuần phục thành chó nhà, loại chuyện thế này, chúng ta còn phải suy nghĩ nhiều sao?”
Trần Chính Nho lên tiếng, mặc dù so sánh có chút thô thiển, nhưng trong giây lát khiến mọi người hiểu rõ.
Trần Chính Nho có thể tự tin như vậy, hoàn toàn là bởi vì tin tưởng Hứa Thanh Tiêu.
Đúng vậy.
Dẫn sói về nhà tốt hơn so với thả hổ về rừng.
Cùng lắm sói tới thật rồi, thì dí đầu nó lên sàn mà đánh.
Một năm gần đây, Hứa Thanh Tiêu đối phó với kẻ địch, có lần nào không phải sài lang hổ báo đâu?
“Vậy được, nếu đã như vậy, trẫm…”
Nữ đế cất lời, nàng vốn định đồng ý luôn, sắp xếp chỗ cho đối phương ở ngoại thành kinh đô, cẩn thận tra xét.
Nhưng vào đúng lúc đó.
Một âm thanh vô cùng hùng vĩ, sau đó là tiếng vọng vang trời giữa trời đất, bùng nổ từ trong kinh đô.
“Bổn thánh Vương Triều Dương, là hậu thế tôn của Đại Thánh nhân, là Thánh nhân chi tôn.”
“Mấy đời trấn áp vực thẳm, cứu vớt chúng sinh, được biết nay thế lực âm tà trong thiên địa mạnh lên, nên hôm nay tiêu diệt hàng vạn vạn yêu ma, miễn cưỡng xuất thế.”
“Dùng Thiên địa văn cung, nhập cư vương triều Đại Ngụy, truyền giáo thiên hạ, nguyện lòng quân tử, không ngừng phát triển.”
Âm thanh hùng vĩ kia vang lên.
Trong khoảnh khắc, bá quan trong điện ồ ạt nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy.
Trên trời kinh đô Đại Ngụy.
Một tòa cung điện tỏa ra hàng ngàn ánh sáng, thánh khí tinh khiết, trên cung điện, còn có hư ảnh của Thánh nhân, uy nghi trải khắp ngàn dặm núi sông.
Các kiểu dị tượng dày đặc, hoa trời bay bay, kim liên địa dũng, thần thú dâng điềm lành, nguy nga tráng lệ.
Lầm rầm tiếng tụng kinh, khiến người ta cảm thấy như được khai sáng, giác ngộ trí tuệ, giống như âm thanh đến từ thiên đàng vậy.
Dị tượng này, khiến người cảm động.
Quang cảnh này, càng khiến người ta cả đời khó quên.
Mà trong văn cung, một bóng hình từ từ đứng trước mặt ba ngàn Đại Nho.
Đây là một người còn trẻ tuổi, khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo tuấn mỹ, mặc trường bào của Thánh nhân, từ trong cử chỉ, có chứa đạo lí trong thiên hạ, vô cùng thần thánh, khiến người ta nhịn không được mà muốn cúi đầu quỳ bái.
Giống như thế gian độc nhất chân thần giáng lâm vậy.
“Đáng chết.”
Trong cung, Lý Ngạn Long siết chặt nắm đấm, nhìn về phía đối phương, không có một chút tôn kính nào, mà thay vào đó là tiếng phẫn nộ.
“Trực tiếp xông vào kinh độ Đại Ngụy? Hắn ta chỉ là Á Thánh, còn chưa thành Thánh nhân đâu.”
“Nói tới liền tới? Thánh nhân cũng không được như thế chứ?”
Bá quan đều nhăn chặt mày, trong mắt lộ ra vẻ oán giận.
Đối phương là Á Thánh, trong lòng họ tự nhiên có kính sợ, nhưng vấn đề là, nơi đây là kinh đô Đại Ngụy, là vương triều Đại Ngụy.
Không có mệnh lệnh của vương triều Đại Ngụy, xông thẳng vào luôn? Cho dù có là Á Thánh, cũng không thể coi hoàng quyền chẳng là cái thá gì vậy chứ?