Trên long ỷ.
Đầu mày của nữ đế cũng không nhịn được nhăn lại.
Đối phương công khai coi hoàng quyền chẳng là cái gai gì trong mắt luôn kìa.
“To gan.”
“Dám trực tiếp xông vào vương triều Đại Ngụy?”
“Các ngươi đây là có mưu đồ gì đây?”
Đột nhiên, An Quốc công lớn tiếng hô, nhìn về phía văn cung trên không trung, phát ra tiếng lạnh lùng.
Giọng nói vang lên, truyền thẳng vào trong văn cung.
“To gan.”
Chỉ là ngay sau đó, âm thanh vô cùng khủng bố lại vang lên.
Ba ngàn giọng nói khác nhau của Đại Nho cùng vang lên, nhìn về phía An Quốc công oán trách.
Thiên uy giáng trời đáng sợ, trong một khoảnh khắc toàn thân An Quốc công run lẩy bẩy, một áp lực giáng xuống trước nay chưa từng có, khiến cho cơ thể bằng xương thịt của ông ta muốn tách ra làm đôi.
“Coi thường Thánh tôn, tội đáng muôn chết.”
Ba ngàn Đại Nho lại lên tiếng lần nữa, giọng nói lạnh lùng.
“Hỗn xược.”
Trên long ỷ.
Nữ đế lạnh giọng cất lời.
Ngay tức khắc, Long đỉnh Đại Ngụy xuất hiện, tỏa ra sức mạnh cực kì hùng hồn, đối kháng với Thiên Địa Văn cung.
Trấn áp ba ngàn Đại Nho.
Ánh mắt xinh đẹp của nữ đế lộ ra hàn ý.
Đám người này trực tiếp tới Đại Ngụy văn cung, nói cũng không nói một tiếng, nói thẳng là quá đỗi hỗn xược ngạo mạn, căn bản không để hoàng quyền vào trong mắt.
Hơn nữa còn dám ở trước mặt nàng, trấn áp An Quốc công?
Đây là muốn làm gì đây?
Uỳnh uỳnh uỳnh.
Đại Ngụy Long đỉnh hóa thành một con chân long, nhìn chằm chằm về Thiên Địa văn cung, ba ngàn Đại Nho nhăn mày, bọn họ cũng cảm thấy một áp lực vô hình rất lớn.
Lúc này.
Các thế lực lớn ở Trung Châu đều đưa mắt nhìn về hướng này.
Xảy ra loại chuyện thế này, bọn chúng sao có thể không quan tâm được?
Cái người hậu thế Thánh nhân này, hỗn xược ngang ngược, trực tiếp tới thẳng kinh đô Đại Ngụy, bất kể là có ý gì đi nữa, đều có ý coi thường hoàng quyền.
Nay lại còn trấn áp An Quốc công?
Cho dù có là Thánh nhân cũng không ngạo mạn như vậy chứ?
Đám người này quả thực kiêu ngạo, nhưng nếu như thực sự là hậu nhân của Đại Thánh nhân, vậy thì quả thật có tư cách kiêu ngạo.
“Yên lặng.”
Cũng vào đúng lúc này.
Thánh tôn lên tiếng rồi.
Một giọng nói bình tĩnh ôn hòa vang lên, truyền vào tai tất cả mọi người ở Đại Ngụy.
Một giây sau.
Thánh tôn từ văn cung từ từ bay lên, thánh quang của hắn ta, chiếu rọi tất thảy, hư ảnh của rất nhiều thần thú đều liên tục bao quanh hắn ta, thánh quang dồi dào.
“Quý Linh.”
“Ngươi thân là nữ đế Đại Ngụy, thân phân tôn quý, nhưng ta là Đại Thánh nhân chi tôn, hiện là Á Thánh, nhưng ngang hàng ngang vế với ngươi.”
“Nay mang theo Thiên Địa văn cung, xuất thế thành thánh, vì chúng sinh trong thiên hạ tạo phúc.”
“Ngươi là nữ đế đầu tiên ngàn năm nay, dốc lòng vì quốc gia, cứu chúng sinh Đại Ngụy khỏi khói lửa chiến tranh.”
“Ta cũng cảm thấy vui thay, cũng tình nguyện định cư ở kinh đô Đại Ngụy, từ nay trở thành niềm kiêu hãnh của ngươi.”
“Thiên Địa văn cung, cũng là văn cung của Đại Thánh nhân, tốt hơn Chu thánh trăm lần, nếu nhập tịch, quốc vận Đại Ngụy sẽ tăng thêm mười lần, đến lúc đó vương triều Đại Ngụy, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa.”
“Ngươi có nguyện vì chúng sinh Đại Ngụy, tiếp nhận phúc trời ban không?”
Giọng nói của thánh tôn vang lên.
Giọng nói của hắn, xa vời bình tĩnh, mặc dù nghe có vẻ ôn hòa nhưng vô hình khiến người ta cảm thấy một loại cảm giác cao cao tại thượng.
Hơn nữa còn dùng ban phúc để hình dung á hả?
Nữ đế Đại Ngụy còn cần tới một tên Á Thánh như ngươi ban phúc ư?
Đúng là điên hết thuốc chữa rồi?
Hậu nhân của Đại Thánh nhân thì đã sao?
Nếu như nói Đại Thánh nhân đích thân xuất hiện, chúng nhân còn không dám nói gì, một tên hậu nhân, dám ban phúc đế vương?
Còn tới cả chúng sinh Đại Ngụy cơ?
Quả thật buồn cười cực kì.
“Đại Ngụy không cần ban phúc.”
“Có Hứa Thủ Nhân ở đây, Đại Ngụy không cần bất cứ sự ban phúc nào cả, ngươi tự xưng là hậu nhân của Đại Thánh nhân, chứng cứ đâu?”
Giọng nói của nữ đế vang lên.
Nàng đưa ra đáp án.
Một đáp án kiên quyết mà khẳng định.
“Hứa Thủ Nhân?”
“Hắn đúng là không tệ, có thể ở tuổi này trở thành Bán thánh, quả là thiên tài địa bảo.”
“Hơn nữa trong thời gian Đại Ngụy gặp nguy nan, ngộ ra ý nghĩa quân tử của Đại Thánh nhân, cũng là cực kì tốt.”
“Có điều, Hứa Thủ Nhân cũng chỉ là học trò của tổ phụ ta, nếu tính ra thì, hắn còn phải gọi ta một tiếng Thánh sư.”
Vương Triều Dương chẫm rãi cất lời, trong lời nói ngập tràn sự tự tin.
Một câu nói, khiến người người chấn động.
Hứa Thanh Tiêu là môn đồ của Đại Thánh nhân?
Chẳng qua nửa câu sau khiến người ta chán ghét, còn phải gọi hắn ta một tiếng tiểu sư tổ á?
Mặc dù đối phương là Á Thánh, nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng chẳng phải chưa từng giết Á Thánh bao giờ.
“Hoang đường.”
“Thủ Nhân ở đâu ra lại thành môn đồ của Đại Thánh nhân rồi?”
“Đại Thánh nhân là Thánh nhân từ thời xa xưa, cách hiên nay khó có thể tìm ra được nguồn gốc.”
“Đúng là nực cười.”
Giọng nói của Vương Tân Chí vang lên.
Gã cảm thấy buồn nôn rồi đó, này là muốn nhận bừa sao?
Lời này vừa nói ra.
Ánh mắt Vương Triều Dương lạnh lùng, hắn ta nhìn Vương Tân Chí, chậm chậm nói.
“Ngươi đầu óc ngu dốt, đây cũng là chuyện thường, một cái Thiên Địa Đại Nho nhỏ bé, thứ biết được cực kì ít ỏi.”
“Bổn thánh không trách tội ngươi.”
“Lần sau còn dám như vậy nữa, xem như ô nhục thánh uy, đừng trách bổn thánh vô tình.”
Ánh mắt của Vương Triều Dương như thần kiến, nhìn chằm chằm về đối phương, tán ra áp lực khủng khiếp.
Đùng đùng đùng.
Long đỉnh Đại Ngụy chấn động, chân long gầm lớn, tiêu tan hết cỗ áp lực kia.
Cảm nhận được Long đỉnh Đại Ngụy, Vương Triều Dương không thấy sợ chút nào, mà chầm chậm nói.
“Hứa Thủ Nhân, là môn đồ Đại Thánh nhân.”
“Có điều không phải môn đồ tại thế, mà Hứa Thanh Tiêu nhận được truyền thừa từ tổ phụ ta.”
“Nói ra có thể các ngươi không tin, nhưng sự thật là như vậy.”