Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1131 - Chương 1131: Thánh Tôn Ân Từ, Văn Cung Dị Tượng, Đạo Đức Hiển Kinh, So Với Dị Tượng? (4)

Chương 1131: Thánh Tôn Ân Từ, Văn Cung Dị Tượng, Đạo Đức Hiển Kinh, So Với Dị Tượng? (4)

Những lời này nói ra, khiến người đợi kinh ngạc, hơn nữa cẩn thận suy nghĩ, còn đúng là thế thật.

“Tất cả nhưng thơ từ danh ngôn của Hứa Thanh Tiêu, đều là do bổn thánh tổ phụ viết ra.”

“Thiên cổ danh từ, thiên cổ danh thi, thiên cổ danh ngôn, thiên cổ biển văn đầu tiên, còn có tất cả như Thương tiến tửu, đều do đích thân Đại Thánh nhân đích thân viết.”

“Bao gồm cả lập ngôn lập ý của Hứa Thủ Nhân, cũng là Đại Thánh nhân chi ý.”

“Đặc biệt là, vì thiên địa lập tâm, vì chúng sinh lập mệnh, vì vị thánh tiếp theo có thể kế thừa tuyệt học, vì vạn thế mở ra thái bình, bốn câu này, là lời răn dạy của tổ phụ của cả tộc bổn thánh.”

“Nếu không các ngươi tự nghĩ mà xem, một người đọc sách hai mươi tuổi, trước hai mươi tuổi, chỉ là một nha dịch, tới năm hai mươi tuổi lại có thể bắt đầu tiếp thu được nhiều tư tưởng như vậy sao? Điều này có hợp tình hợp lí không?”

Vương Triều Dương cất tiếng.

Hứa Thanh Tiêu trong một năm trở thành Bán thánh, này trước tiên không nhắc đến, chủ yếu nói tới khả năng thơ từ của Hứa Thanh Tiêu, quả thật có chút khoa trương, mở miệng đóng miệng cái là có thiên cổ thơ ca.

Đặc biệt là bốn điều quân tử, nay cẩn thận nghĩ lại, quả thật có chút không giống.

Chỉ là người ta không hiểu được, dù sao Đại Thánh nhân cũng cách thời đại này rất xa, Hứa Thanh Tiêu làm thế nào mà nhận được truyền thừa từ Đại Thánh nhân vậy?

Rất nhanh, Vương Triều Dương tiếp tục cất lời.

“Bổn thánh tổ phụ, ở nhân thế có để lại chút truyền thừa, Hứa Thủ Nhân làm thế nào có thể trong một năm, trở thành Bán thánh, hơn nữa lại làm thế nào trong vòng một năm, Võ đạo nhập thánh?”

“Các ngươi thử nghĩ mà xem, trong đất trời rộng lớn, Thánh nhân văn võ song toàn có thể là ai đây?”

“Không chỉ có vậy, có ngươi có biết, ngày đó Hứa Thanh Tiêu trong thời gian Hứa Thanh Tiêu tự chứng minh bản thân trong Đại Ngụy văn cung, hư ảnh của Chu thánh vì sao lại triều bái Hứa Thanh Tiêu không?”

“Bởi vì Hứa Thanh Tiêu nhận được truyền thừa từ Thánh nhân đầu tiên, tổ phụ của bổn thánh.”

“Thiên phú của hắn không tệ, có thể lĩnh ngộ được ba phần, chẳng qua đáng tiếc là, hắn cũng chỉ có thể lĩnh ngộ được ba phần thôi, rốt cuộc cũng không tiếp thu được quá nhiều từ truyền thừa.”

“Truyền thừa thực sự, nằm trong tay cả tộc bổn thánh.”

“Hôm nay tới đây, một là ban phúc cho Đại Ngụy, hai là định cư nơi Đại Ngụy, ba là truyền dạy cho Hứa Thanh Tiêu, đại diện cho cả tộc bổn thánh, thu Hứa Thanh Tiêu làm đệ tử.”

“Bổn thánh không thích làm cao, thiên địa Nho đạo, cứ để Hứa Thanh Tiêu duy trì, chỉ cần hắn có thể công bằng liêm chính, truyền thừa học vấn của Thánh nhân, bổn thánh bằng lòng tiếp nạp Hứa Thủ Nhân.”

“Có điều Hứa Thủ Nhân cuối cùng lại bước vào quan trường, bổn thánh lo lắng hắn bị quyền lực che mờ mắt, lo lắng mà đích thân hiện thế, truyền giáo cho người đọc sách trong thiên hạ, cũng kiểm tra thêm Hứa Thanh Tiêu, nếu như hắn có thể tỉnh ngộ, Nho đạo trong tương lai, bèn giao lại cho hắn.”

Vương Triều Dương tiếp tục nói.

Một tràng lời kia đắp nạn bản thân hắn ta như Thánh nhân, không màng thứ gì cả.

Đồng thời cũng mang theo ngữ khí cao cao tại thượng, đem tất cả khen ngợi cho Hứa Thanh Tiêu, để bá quan trở nên đáng ghét.

“Nói nhiều như vậy.”

“Ngươi có chúng cứ gì không?”

“Ngươi nói đúng là đúng hả?”

“Nực cười.”

Giọng nói của Cố Ngôn vang lên.

Nay ông ta cũng là Đại Nho, mặc dù không so được với Á Thánh, nhưng thân là Hộ bộ thượng thư của Đại Ngụy, vẫn đủ tư cách nói hai ba câu.

“Ầy.”

“Ngu xuẩn.”

Vương Triều Dương thở dài một hơi.

Một khắc sau, ánh mắt hắn ta bình tĩnh trở lại.

“Nếu đã như vậy, cho các ngươi xem thử, cái gì gọi là Đại Thánh nhân.”

Lời vừa nói xong.

Ngay lập tức.

Văn cung chấn động.

Đùng.

Ánh sáng rọi trời xanh, bao trùm tất thảy.

Văn cung rúng động.

Từng hư ảnh của Thánh nhân xuất hiện.

Hư ảnh đầu tiên của Thánh nhân xuất hiện, trên bầu trời cao, cao hơn cả vạn trượng, tỏa ra uy nghi bức bách khó dùng lời để diễn tả.

Hư ảnh thánh nhân thứ hai xuất hiện, giơ cao tay giữa trời xanh, khiến thiên địa trấn động, vật đổi sao dời, thanh thế tinh khiết đáng sợ.

Hư ảnh thánh nhân thứ ba xuất hiện, sơn hà trần thế vang động, vô số sinh linh cảm thấy sợ hãi, đặc biệt là yêu ma, càng là tim đập châm run.

Hư ảnh thánh nhân thứ tư xuất hiện, thánh uy cuồn cuộn, vây quanh tám mươi mốt vạn hư vảnh, là chân linh của tất cả Đại Nho từ xưa đến nay.

Hư ảnh thánh nhân thứ năm xuất hiện, là hư ảnh của Chu thánh, cỗ khí lực này, người đời cực kì quen thuốc, bởi vì mấy ngày trước, Chu thánh từng xuất hiện.

Nay lại xuất hiện thêm lần nữa.

Hư ảnh của Chu thánh, khắc sâu trong tâm trí của mỗi người.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được, đây là hư ảnh thực sự của Chu thánh, bởi vì khoảng thời gian trước, bọn họ đúng là từng được trải nghiệm rồi.

Việc này không thể giả được.

Hơn nữa hư ảnh Chu thánh, vượt qua uy lực của bốn hư ảnh kia, bởi vì Chu thánh là Thánh nhân gần với hiện thời nhất.

Năm hư ảnh của Thánh nhân xuất hiện.

Trong khoảnh khắc, điềm lành cuồn cuộn khắp nơi, cánh hoa từ trời cao bay khắp nơi, tiếng niệm kinh vang khắp trần thế.

Dị tượng này.

Quả thật đáng sợ.

Kinh đô Đại Ngụy.

Sắc mặt bá quan không vui là mấy.

Thánh uy khủng khiếp, không sao làm giả được.

Cho dù là nữ đế, giây phút này, sắc mặt cũng không mấy dễ nhìn.

Thất đại Tiên tông.

Thái Thượng Tiên tông, Vô Trần đạo nhân nhìn thấy tất cả, càng không nhịn được cảm khái.

“Quả thật là năm Đại Thánh ý.”

“Thứ này, đúng thật là văn cung, hàng thật giá thật.”

Ông ta mở lời, xác định đây là sự thật.

Mà Thất Tinh Đạo tông.

Thất đạo nhìn tất thảy màn này, trong ánh mặt, tràn đầy sự bình tĩnh.

“Nay, tin rồi chứ?”

Giọng nói của Vương Triều Dương vang lên.

Hỏi thế nhân.

Sau đó.

Vào chính lúc đó.

Một chùm tia sáng màu tím đột nhiên rọi thẳng lên trời cao.

Cùng với đó là giọng nói vô cùng vang dội, vọng tới khắp nơi trên thế giới.

“Đạo, khả đạo.”

“Phi, thường đạo.”

Giọng nói vang lên, chỉ trong phút chốc.

Thế nhân kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Say đó trong Thất Đại Tiên tông, sắc mặt tất cả chưởng giáo đều thay đổi.

Trong kinh đô, Vô Trần đạo nhân cùng lão đạo Thất Tinh Đạo tông, bỗng nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên khó tin.

Bình Luận (0)
Comment