Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1132 - Chương 1132: Từ Xưa Tới Nay Bộ Kinh Đầu Tiên, Ba Kiếp Nguyên Thần, Tiên Đạo Tam Phẩm (1)

Chương 1132: Từ Xưa Tới Nay Bộ Kinh Đầu Tiên, Ba Kiếp Nguyên Thần, Tiên Đạo Tam Phẩm (1)

Kinh đô Đại Ngụy.

Bình Loạn vương phủ.

Hứa Thanh Tiêu đã tiến vào “nhập định”.

Chuyện của thế giới bên ngoài, không cách nào ảnh hưởng tới Hứa Thanh Tiêu.

Tiên đạo Thất phẩm, được gọi là Minh kinh (Khắc kinh văn), quá trình trên cực kì nguy hiểm, tất nhiên không thể bị thế giới bên ngoài làm phiền.

Bia linh xuất hiện trong thần thức.

Hứa Thanh Tiêu dùng linh khí làm bút, muốn đạt được Minh kinh.

Mà kinh dùng để khắc tất nhiên là đạo đức kinh.

Chỉ là Hứa Thanh Tiêu đã suy nghĩ về chuyện này rất lâu, nguyên nhân cơ bản là, hắn muốn cảm ngộ đạo đức kinh.

Không thể cái gì cũng không có cảm ngộ được, trực tiếp liền có thể nhấc bút lên viết đâu nhỉ?

Đây rõ ràng là chuyện không thể nào được.

Bia linh ở trước mặt.

Hứa Thanh Tiêu yên tĩnh giác ngộ.

Đạo đức kinh nguồn cội cơ bản của đạo kinh trong thiên hạ, hàm chứa đạo lí nhiều vô kể, còn là kiến thức của “Nội Thánh ngoại Vương”, văn ý uyên thâm, hàm ý rộng rãi, là vua của vạn kinh.

Đây là cảm ngộ của ông đây đối với vạn vậ, cũng là cảm ngộ đối với đất trời thế gian.

Sơ khai của thiên địa là “đạo”, do đó “đạo” sinh thành một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật, không ngừng tăng trưởng sinh sản.

Muốn lí giải được tất phải hiểu rõ đạo đức kinh.

Đạo, không thể hình thái hóa.

Phàm thai nhục nhãn không thể nhìn thấy.

Nhưng nó là căn cơ của vạn vật, là nguồn gốc của toàn bộ thế gian.

Tất cả thuận theo lẽ tự nhiên, thuận theo đạo đất trời.

Trong đầu Hứa Thanh Tiêu hiện ra toàn tập Đạo đức kinh, mỗi một chữ, vào giây phút này tất cả đều biến thành một con chân long, từ trong tư tưởng nhảy vọt ra ngoài.

Giờ khắc này, thế giới tinh thần của Hứa Thanh Tiêu, biến hóa thành vũ trụ tinh trần.

Vũ trụ mênh mông, vô số vì sao, không cách nào đếm được hết.

Chỉ khi cơ thể đứng giữa vũ trụ, phản ứng đầu tiên Hứa Thanh Tiêu nhận ra được là sự nhỏ bé, sự nhỏ bé của bản thân hắn.

Một người có mạnh hơn nữa, nhất thế vô song, thì có thể ra sao? Nói cho cùng cũng chẳng qua là một người vô địch trong một thế giới nhỏ.

Sau đó trong vũ trụ bao la thế này, có bao nhiêu thế giới như vậy đây?

Đời người chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủ hai trăm năm.

Cho dù có là Tiên đạo, cũng không thể vượt qua ngàn năm vội vã.

Đến cùng cũng chỉ là một chốc phù vân.

cho dù vang danh thiên cổ thì có thế nào?

Đối với vũ trụ bao la, đến một hạt cát cũng không thể sánh nổi mà thôi.

Trong không gian vô định, Hứa Thanh Tiêu bỗng sinh ra một loại cảm ngộ khó nói thành lời.

Giống như tất cả của tất cả, đều không đáng.

Lại dường như tất cả của tất cả, đều chẳng có ý nghĩa gì cả.

Chỉ là trong khoảng thời gian Hứa Thanh Tiêu dần dần cảm ngộ.

Đột nhiên, trong đầu giống như có một tia sét nổ vang lên.

Hứa Thanh Tiêu tỉnh lại.

“Chút nữa thì hóa đạo rồi.”

Hứa Thanh Tiêu tỉnh ngộ trở lại, hắn hiểu rõ bản thân đi sai ngã rẻ rồi, phàm nhân sao có thể sánh với thiên địa được?

Vốn hai thứ này không nằm cùng một đẳng cấp, nếu như không nhanh chóng tỉnh lại, chỉ sợ sẽ tiến vào trạng thái hư vô, bản thân cũng sẽ triệt để hóa thành đạo rồi, suy nghĩ không tồn tại, không cảm nhận được phiền não thế tục, không khác gì với người đang sống mà chết.

Có điều đột nhiên tỉnh ngộ, cũng khiến nguyên thần của Hứa Thanh Tiêu dường như mạnh lên.

“Minh kinh.”

Trong khoảnh khắc.

Hứa Thanh Tiêu không nhiều lời, hắn viết lại những kinh văn hắn nhớ được, lấy đâu ra lắm thị thị phi phi như vậy.

Sau đó.

Tay Hứa Thanh Tiêu nắm bút linh, trên bia linh, chầm chậm khắc Đạo đức kinh xuống.

“Đạo, khả đạo.”

“Phi, thường đạo.”

“Danh, khả danh.”

“Phi, thường danh.”

Hứa Thanh Tiêu khắc từng nét từng nét bút xuống, đồng thời cũng vốn có ý tự mình lí giải Đạo đức kinh theo cách của hắn.

Đạo, nếu như có thể dùng ngôn ngữ để gọi, không phải là đạo thường.

Tên, nếu như có thể gọi được, vậy nó không còn là một cái tên thông thường.

Cùng với khoảng thời gian Hứa Thanh Tiêu khắc Đạo đức kinh, vũ trụ xung quanh bắt đầu trở nên trấn động.

Khó có thể dùng từ diễn tả được âm thanh từ vụ trụ truyền tới, hàng ngàn hàng vạn ngôi sao rung động, dùng mắt lướt qua, cả vũ trụ đang tỏa ra vô số ánh sáng.

Mà thế giới bên ngoài.

Sau khi Hứa Thanh Tiêu khắc xong Đạo đức kinh.

Một chùm sáng màu tím, chiếu thẳng lên trời cao.

Ánh sáng màu tím, xung thiên trấn địa.

Trấn áp tất cả.

“Đây là làm sao vậy?”

“Thế này là chuyện gì thế?”

“Sao đang yên đang lành lại có chùm sáng màu tím thế này?”

“Hình như là Bình Loạn vương phủ đó.”

“Là Hứa thánh, là Hứa thánh.”

“Đây là câu trả lời của Hứa thánh.”

Từng giọng nói vang lên, bách tính kinh đô lúc trước đã bị Thánh tôn làm cho kinh ngạc tỉnh táo rồi.

Này lại nhìn thấy chùm sáng tím này, tất nhiên rất đỗi ngạc nhiên, phát hiện chùm sáng màu tím này đến từ Bình Loạn vương phủ, lại càng thêm tò mò.

Hoàng cung Đại Ngụy.

Đám người Trần Chính Nho nhìn thấy một màn này, không nhịn được lộ ra nét vui mừng, bọn họ lúc trước vẫn luôn tò mò Hứa Thanh Tiêu đang làm gì.

Sự xuất hiện của Thánh tôn, quả thật khiến bọn họ cảm thấy rắc rối khó xử.

Mà nay, Hứa Thanh Tiêu tạo ra thanh thế thế này, không hề yếu thế so với Thánh tôn, càng quan trọng hơn nữa là, đây là câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu.

Một loại hồi đáp ngoan cường mà mạnh mẽ.

Trên long ỷ.

Quý Linh ngược lại vô cùng bình tĩnh.

Nàng vô cùng có tự tin với Hứa Thanh Tiêu, nay Bình Loạn vương phủ xuất hiện một chùm sáng tím, trong mắt nàng, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

Niềm tin lớn nhất của nàng, không phải Long đỉnh Đại Ngụy.

Mà là Hứa Thanh Tiêu.

Trên trời kinh đô.

Vương Triều Dương yên lặng quan sát hết tất cả, trong mắt hắn ta tràn ngập vẻ xem thường không đồng tình.

Tia sáng tím này có tính là gì?

Một chùm sáng tím, chẳng qua là một hạt cát trên sa mạc mà thôi.

Đứng trước mạt hắn ta, đã là cái thá gì chứ?

Trước Thiên Địa văn cung, lại được xem là cái gì đây?

Hắn ta không tin, dị tượng của Hứa Thanh Tiêu, còn có thể vượt qua Thiên Địa văn cung được ư?

Nhưng, đây chỉ là cách nghĩ của Vương Triều Dương.

Trong Thái Thượng Tiên cung.

Vô Trần đạo nhân sắc mặt biến động, ông ta chỉ về phía chùm sáng tím, bên tai cũng vang lên vô số âm thanh hùng vĩ.

Đạo, khả đạo.

Phi, thường đạo.

Danh, khả danh.

Phi, thường danh.

Âm thanh cổ kính này, không đến từ Hứa Thanh Tiêu, mà tới từ đất trời đó.

Biểu cảm của Vô Trần đạo nhân thay đổi, toàn thân ông ta run rẩy, nhìn về phía chùm sáng tím, đến hô hấp cũng trở nên vô cùng gấp gáp.

Bình Luận (0)
Comment