Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1133 - Chương 1133: Từ Xưa Tới Nay Bộ Kinh Đầu Tiên, Ba Kiếp Nguyên Thần, Tiên Đạo Tam Phẩm (2)

Chương 1133: Từ Xưa Tới Nay Bộ Kinh Đầu Tiên, Ba Kiếp Nguyên Thần, Tiên Đạo Tam Phẩm (2)

Hồng bào lão đạo đứng cạnh, cùng Lục bào lão đạo cũng tỏ ra vẻ vô cùng trấn động, quan sát tất cả, giọng nói cũng trở nên run rẩy.

“Sư sư huynh, đây là kinh văn gì thế, ngắn ngủn vài chữ, sao đệ lại có cảm giác được khai sáng giác ngộ thế này, hơn nữa sao lại dẫn tới dị tượng lớn như thế chứ?”

Hồng bào lão đạo lên tiếng, ông ta hỏi Vô Trần đạo nhân.

Thân là người tu tiên, ông ta càng rõ ràng hơn, loại dị tượng này tượng trưng cho điều gì, dị tượng sinh ra từ Nho đạo, là dị tượng của đất trời, bởi vì Nho đạo càng ứng với tự nhiên hơn, nên dị tượng tới từ Nho đạo, bọn họ chẳng mấy quan tâm.

Nhưng dị tượng của Tiên đạo, lại là một chuyện cực kì khủng khiếp đó.

“Không biết, không được ồn, cứ nghe thôi.”

Vô Trần đạo nhân lên tiếng, ra lệnh cho sư đệ của ông ta yên lặng, nghiêm túc lắng nghe.

Như Ý Khi tông, Ngô An theo dõi cả màn này, thần sắc cũng có chút thay đổi, Trần Thư đứng bên cạnh lại không nhịn được há hốc mồm.

Quy Nguyên Trận tông, Trảm Thiên Kiếm tông, cùng Thất đại tiên môn, có thể nói không ai không chấn kinh.

Cho dù có là trong Thất Tinh đạo quan.

Những lão đạo trước đây không quan tâm gì tới Hứa Thanh Tiêu, giờ khắc này không nhịn được mà đều mắt chữ o miệng chữ a, mắt không rời Bình Loạn vương phủ.

“Đây là, Vô thượng đạo kinh.”

Giọng nói của ông ta tràn đầy chấn động, trong ánh mắt, cùng toàn là sự ngạc nhiên.

Kinh đô Đại Ngụy, trên bờ hồ.

Tuân Tử nhìn thấy toàn bộ chuyện này, không nhịn được nở một nụ cười, ông ta vuốt ve bộ râu, dường như vô cùng vui mừng.

Đông Châu.

Phật môn đệ tử đang truyền giáo cũng bất giác cảm nhận được khí tức đáng sợ này.

Thần sắc của bọn họ theo bản năng hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Tây Châu.

Thiên Trúc tự, Già Lam thần tăng cảm nhận được toàn bộ sự việc.

Trong miệng niệm A di đà phật, bất giác có chút run nhẹ.

Mà cũng vào lúc đó.

Kinh đô Đại Ngụy.

Vốn Vương Triều Dương muốn tiếp tục nói.

Chớp mắt.

Đùng đùng đùng!

Ban đầu chỉ là một chùm sáng tím, ngay sau đó, tùng chùm từng chúm sáng tím, cắm thẳng lên trời xanh, từng nhà từng nhà, bỗng nhiên bắn ra vô số tia sáng tím.

Không.

Không.

Không.

Không phải là kinh đô Đại Ngụy, mà là toàn bộ trần thế.

Khắp mọi ngươi, lấy Hứa Thanh Tiêu làm trung tâm, đồng thời bắn ra những chùm sáng lên trời cao.

Một dị tượng không gì có thể sánh được, trấn động thế nhân, chuyện này cũng quá là đáng sợ rồi, không ai ngờ được dị tượng sẽ biến đổi thành thế này.

Thay đổi còn khủng khiếp hơn cả lúc trước.

Giây phút này, đến Vương Triều Dương cũng không ngờ tới.

Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ ngạc nhiên, có chút không thể tin được.

“Vô danh, thiên địa chi sơ.”

“Hữu danh, vạn vật chi mẫu.”

“Tịch nhiên cho thấy uy linh, hiển dương cho thấy công trình vân vi.”

“Hai phương diện một Hóa Nhi, huyền linh khôn xuất huyền vi khôn lường.

Ấy là chúng diệu chi môn, cửa thiêng phát xuất mọi nguồn huyền vi.”

Cùng với đó là dị tượng kinh thiên động địa.

Âm thanh lại vang lên lần nữa.

Đây là đoạn mở đầu của Đạo đức kinh.

Tràn ngập huyền ảo vô thượng.

Khiến vô số người chìm trong yên lặng, tất cả những người tu hành, nghe thêm trang kinh văn này xong, đều cảm thấy cảm giác thăng hoa mà trước nay chưa từng có.

Rất nhiều người nghe không hiểu đây là có ý gì, nhưng lại dường như khai mở một tuệ căn nào đó, mặc dù nghe không hiểu, nhưng cảm thấy cực kì cao thâm.

Nhật nguyệt, vào giây phút này hoàn toàn chấn động.

Tinh trần, trên trời cao phát ra ánh sáng lấp lánh.

Vũ trụ, giờ khắc đây truyền tới tiếng cộng minh.

Âm thanh hùng vĩ không gì sánh được vang lên, giống như âm thanh của đất trời, lại dường như là âm thanh phát ra từ sâu thẳm vũ trụ.

Sắc tím nồng đậm, bao trùm cả trần thế.

Sau đó.

Một âm thanh kinh ngạc vang lên.

“Các ngươi mau xem, kia là gì thế?”

Giọng nói kia vừa dứt.

Mọi người đều đưa mắt sang nhìn.

Trong hoàng cung, nữ đế nhìn sang, lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Tất cả tu sĩ của Thất đại Tiên tông, chỉ liếc một cái đều như ngừng hô hấp.

Tất cả các thế lực lớn nhỏ trong thiên hạ đều chăm chú quan sát mọi chuyện, bọn họ cũng ngơ cả ra rồi.

Còn có Thánh tôn, sau khi nhìn thấy dị tượng thế này, cũng hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.

Mọi người đều hoàn toàn nghệch cả ra rồi.

Kinh đô Đại Ngụy.

Trên bầu trời.

Tường vân kim sắc xuất hiện, chiếu rọi ra tia sáng ấm áp, bên trong tầng mây kia, lại có một tòa tiên cung.

Giống như thiên đình mà Tiên đạo vẫn luôn nói.

Bên trong Tiên cung, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng dáng của rất nhiều người, mỗi một bóng người, đều như thần tiên.

Có bóng người, trong tay nắm lôi đình, tỏa ra uy nghiêm ngất trời.

Có bóng người, kéo pháp tướng, khí thế đáng sợ.

Có bóng người, toàn thân bao phủ bởi tiên khí, chỉ nhìn thôi cũng vô cùng bất phàm.

Dị tượng như thế này, khiến người ta triệt để ngã ngửa.

Cảm thấy thật khó tin.

Quá đỗi khủng khiếp rồi ấy.

“Đây là Thiên đình tiên cung, là dị tượng mạnh nhất của Tiên đạo.”

“Từ xưa tới này, chưa từng có dị tượng thế này bao giờ.”

“Hứa Thanh Tiêu, khắc ra được Thiên địa đạo kinh.”

Khoảnh khắc này, Vô Trần đạo nhân vẫn coi như hiểu rõ đây là thứ gì, giọng nói ông ta cực kì lớn, tràn đầy trấn kinh, trong ánh mắt, còn có nhiều hơn sự ngạc nhiên khó tin khó tả hơn.

Ánh mắt của ông ta, chứa đầy sự khó tin.

Nhìn về vị trí của Hứa Thanh Tiêu, nói như vậy.

Giây phút này, kinh đô Đại Ngụy, ai ai cũng nghe thấy lời của Vô Trần đạo nhân.

Thất đại Tiên tông, tất cả tu sĩ cũng đều trấn động rồi.

Có rất nhiều người không hiểu đây là ý gì, nhưng là tu sĩ tất phải biết, lời Vô Trần đạo nhân nói là có ý gì.

Tiên đạo Thất phẩm.

Là Minh kinh.

Mà Minh kinh cũng có phân cấp độ, kinh văn thông thường, văn kinh cấp cao, cổ kinh, còn có Thánh đạo cổ kinh.

Thái thượng cổ kinh, chính là thuộc loại cổ kinh.

Mà cực phẩm cổ kinh, chính là có ý nghĩa gấp mười lần.

Kinh văn hoàn chỉnh của Thất tinh Đạo tông, có thể gọi là cực phẩm cổ kinh.

Chỉ có điều loại kinh văn này, đã thất truyền từ rất lâu rồi, thậm chí có lời đồn rằng, là thiên địa không cho phép Tiên đạo sở hữu loại kinh văn thế này.

Bình Luận (0)
Comment