Phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Tiêu là ngạc nhiên.
Trông đối phương xem ra tuổi tác cùng lắm không qua hai mươi tuổi, có thể còn trẻ hơn bản thân hắn vài tháng tuổi, có hơi ngây thơ, mặc dù nhìn qua vẫn mang lại cảm giác khá trưởng thành nhưng cái nét ngây thơ thì không tài nào giấu nổi.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu mới thấy ngạc nhiên.
Thánh nhân hai mươi tuổi, còn nhỏ hơn mình một chút.
Lợi thế duy nhất có thể nói là, bản thân hắn trở thành bán thánh chỉ dùng một năm ngắn ngủi.
Đối phương dùng ít nhất khoảng mười năm.
Nhưng ở lứa tuổi này, trở thành Á thánh, thông tuệ tới độ nào cơ chứ? Lại có tư chất tới mức nào nữa đây?
Hứa Thanh Tiêu không chút xem nhẹ, ngược lại cực kì xem trọng người này.
Chỉ là còn nhanh hơn, điều khiến Hứa Thanh Tiêu thêm ngạc nhiên đó là.
Thiên địa văn cung, thế mà lại xuất hiện giữa không trung của Đại Nguỵ.
Đúng vậy.
Là Thiên địa văn cung.
Thiên địa văn cung lấp la lấp lánh, tràn đầy thánh uy, cung điện nguy nga, lại vô cùng hùng vĩ, giống như một vầng thái dương, chiếu rọi cả kinh đô Đại Nguỵ.
“Này là không thể.”
“Sao có thể là Thiên địa văn cung được?”
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu nổi lên sóng gió, nhưng trên mặt lại bình tĩnh vô cùng.
Hắn không ngừng đánh giá Thiên địa văn cung.
Giống y như nhau.
Không thể nói là gần như, mà là giống không khác chút nào, trừ những thứ giống nhau ra, thì phía trong ngôi Thiên địa văn cung này chỉ không có bảy toà điêu tượng.
Còn lại đều y như đúc.
Điều này sao có thể xảy ra được?
Thiên địa văn cung nằm trong đầu hắn.
Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Lẽ nào lại là, Thiên địa văn cung trong đầu mình là linh khí, còn toà Thiên địa văn cung này là bản thể?
Hứa Thanh Tiêu quả thật bối rối không biết phải giải thích thế nào.
Nhưng vào đúng lúc này, giọng nói của Triều Ca vang lên.
“Điều này là không thể nào.”
“Sao hắn có Thiên địa văn cung được?”
“Mấy người nhìn đi, nó có phải văn cung mà chúng ta vẫn ở không?”
Giọng nói của Triều Ca cất lên, trong ngữ điệu của hắn ta tràn ngập sự kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình.
“Quả thật là văn cung, hơn nữa còn giống y như đúc.”
“Đem ra so sánh, hoàn toàn trùng khớp, chỉ trừ điêu tượng.”
“Thậm chí đến cả khí tức cũng hoàn toàn tương đồng, thế này là chuyện gì đây?”
Đám người Phá Tà cũng ồn ào cất lời, cũng thể hiện sự ngạc nhiên của mình.
Bởi vì hai toà thật sự giống y như nhau.
“Lẽ nào toà này là bản thể, toà nằm trong đầu của Thủ Nhân là linh khí?”
Vương Văn lên tiếng nói, có chút tò mò, hắn là đồ đệ thứ ba của Đại Thánh Nhân.
"Không thể nào.”
“Văn cung nào có cách nói linh khí, chỉ có một toà thôi, Thiên địa văn cung cũng chỉ có một toà thôi, hoặc là toà Thiên địa văn cung trong đầu Thủ Nhân là giả, hoặc là toà của hắn ta là giả.”
“Quá rõ ràng toà của chúng ta không thể là giả được, vậy thì toà văn cung kia chính là đồ giả.”
Triều Ca dùng phương pháp loại trừ theo cách tư duy đơn giản, chứng minh Thiên địa văn cung của đối phương nhất định có vấn đề.
“Đúng vậy, Triều Ca huynh không biết nói dối, vậy có thể chứng minh rằng, toà văn cung chúng ta đang ở mới thật sự là Thiên địa văn cung.”
“Nhưng làm thế nào lại xuất hiện hai toà văn cung giống y hệt nhau, hơn nữa còn đều là Thiên địa văn cung, đến khí tức của Thánh Nhân cũng giống, nói một câu thật lòng, đến ta cũng thiếu chút nữa không phân biệt được căn nào là thật căn nào là giả.”
Vương Văn tiếp lời nói, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Không rõ.”
“Có điều phải cẩn thận một chút, Thủ Nhân, không được lơ là, thân phận của người này không đùa được đâu.”
Triều Ca mở lời, mắc dù hắn ta không hiểu rõ huyền cơ trong việc này, nhưng lại vô cùng chắc chắn bảo Hứa Thanh Tiêu cẩn thận nhiều thêm chút.
“Văn cung nơi chúng ta sinh sống, mới là Thiên địa văn cung thật sự, toà văn cung này nhất định có vấn đề, nhưng điều không thể phủ nhận được đó chính là, nó cũng chắc chắn là văn cung.”
“Cũng có khả năng Đại Thánh nhân tạo ra hai toà văn cung, không thể loại trừ khả năng này, nhưng Triều Ca nói không sai, phải cẩn thận với người này.”
Phá Tà cũng nhắc nhở một câu.
Bảo Hứa Thanh Tiêu cẩn thận thêm chút.
“Ngu đệ hiểu rồi.”
Hứa Thanh Tiểu hiểu rõ ý tứ của hai người họ, hắn sớm đã đề cao cảnh giác rồi.
Hai toà văn cung giống y hệt nhau, nhất định phải có một cái là thật một cái là giả, mặc dù không loại trừ trường hợp Đại Thánh nhân tạo ra hai toà văn cung, nhưng xác xuất xảy ra tình huống này vô cùng nhỏ.
Tạo ra hai toà văn cung chẳng có ý nghĩa gì cả, cũng chẳng cần thiết phải làm vậy.
Nên hoàn toàn không hợp lí.
Ngay lập tức.
Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn về phía Vương Triều Dương, ánh mắt rất bình tĩnh, không hề chủ động cất lời.
Khoảng thời gian ấy.
Hai người nhìn nhau, kinh đô Đại Nguỵ hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng.
Tất cả mọi người đều đăm đăm theo dõi màn này, cũng rất tò mò, Hứa Thanh Tiêu cùng cái người Thánh tôn này, sung đột với nhau sẽ bùng nổ tới mức nào.
“Được.”
Bỗng nhiên.
Giọng nói của Vương Triều Ca vang lên.
Một chữ.
Hắn nói tốt.
Sau đó nở nụ cười.
Hắn ta đứng giữa hư không, chắp tay mà đứng, nhìn xuống Hứa Thanh Tiêu, nét cười hiện lên trong mắt hắn ta là kiểu vui vẻ mà an tâm.
Giống như trưởng bối nhìn thấy sự trưởng thành của vãn bối mà hài lòng.
Loại ý cười này, khiến người ta cảm thấy một cảm giác phản cảm vô hình.
Nếu như Vương Triều Dương sống hơn ngàn năm rồi, Hứa Thanh Tiêu sẽ không cảm thấy phản cảm như vậy.
Nghĩ mà xem, một tên còn nhỏ hơn cả ngươi, nhìn ngươi nở một nụ cười hài lòng tán thưởng, người bình thường sẽ cảm thấy thế nào?
Một cảm giác chán ghét cùng mắc ói khó tả.
“Thủ Nhân.”
“Ngươi thật không tồi.”
“Ta vốn định thiết kế cho ngươi tam đạo khảo hạch, để kiểm tra thử ngươi có tư cách trở thành môn hạ của Đại Thánh nhân không.”
“Nay không ngờ, ngươi không những có phong thái của Nho đạo, còn có cả tư chất Tiên đạo.”
“Có điều, thân là Nho giả, ngươi vẫn nên nghĩ tới Nho đạo trước đã, đừng có chân trong chân ngoài, sau này con đường của ngươi hãy còn dài.”
“Chỉ mỗi còn đường Á Thánh thôi, có thể sẽ khiến ngươi phải mất đến vài chục năm, nhưng mà ta rất vừa ý ngươi, bỏ qua bước khảo hạch, trực tiếp nhận ngươi làm đồ đệ.”
“Truyền cho ngươi đạo lí thật sự của Đại Thánh nhân, trong vòng năm năm, có thể giúp ngươi đột phá tới cảnh giới Á Thánh.”
“Cũng cho phép ngươi được sống trong Thiên địa văn cung, cảm ngộ đạo chính tông của Đại Thánh nhân.”
Vương Triều Dương lên tiếng, hắn ta nói một tràng đều là khen ngượi Hứa Thanh Tiêu, bất kể là ngôn ngữ hay là cử chỉ, kể cả thần sắc cũng đều là tán thưởng Hứa Thanh Tiêu.