Chỉ là những lời tán thưởng này, đến từ một thanh niên hai mươi tuổi.
Một tên bằng tuổi còn kém mình mấy tháng tuổi.
Khen ngợi cái kiểu này, giống với trưởng bối khen ngợi vãn bối hơn, khiến Hứa Thanh Tiêu bất giác cảm thấy khó chịu ghê.
Hơn nữa còn cứ vậy dương dương tự đắc muốn nhận hắn làm đồ đệ?
Còn định thiết kế bài khảo hạch ba đạo cho hắn?
Hứa Thanh Tiêu rất muốn hỏi một câu, ngươi xứng hả?
Không chỉ có mình Hứa Thanh Tiêu.
Trong phạm vi kinh đô Đại Nguỵ, có không ít người cũng nghĩ như vậy.
Nhưng nghĩ tới thân phận của đối phương, mặc dù biết là giả, nhưng Văn cung lại là hàng thật giá thật, cũng khiến người ta không dám nói nhiều.
“Ngươi là ai?”
Đối diện với những lời khen của đối phương, Hứa Thanh Tiêu không hề tức giận, hắn rất bình tĩnh, nhìn về phía người kia.
Hỏi như vậy.
“Ta là Vương Triều Dương, là hậu nhân đầu tiên của Thánh nhân trong thiên hạ, cũng có thể gọi là thánh tôn.”
Vương Triều Dương đáp.
Nhìn về Hứa Thanh Tiêu, trong lời nói, tràn đầy tự tin, thể hiện tư thái cao cao tại thượng.
“Hậu nhân đầu thiên của Thánh nhân?”
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu có chút ngạc nhiên.
Nhưng giọng nói của Triều Ca lập tức vang lên.
“Hắn là giả đó.”
“Đại thánh nhân không có hậu nhân.”
“Tuyệt đối không có hậu thế nào cả.”
“Nếu như hắn nói hắn là người kế thừa của Thánh nhân, ta sẽ không nghi ngờ gì, nhưng tha dám nói bản thân là hậu nhân của Thánh nhân, nhất định là giả đó.”
Đây là giọng nói của Triều Ca.
Ngay lập tức vang lên trong đầu Hứa Thanh Tiêu, vô cùng chắc chắn nói.
Có điều Hứa Thanh Tiêu còn chưa kịp thở phào một hơi.
Giọng nói của Vương Văn cũng đồng thời vang lên.
“Hắn không phải hậu nhân của Thánh nhân, nhưng khả năng rất lớn có liên quan đến Đại Thánh nhân, cũng có khả năng cực kì cao nhận được sự truyền dạy của Đại Thánh nhân, nay có thể miễn cưỡng tự đặt cho mình danh xưng hậu nhân của Thánh nhân.”
Vương Văn bắt đầu phân tích.
Hắn ta không cho rằng Vương Triều Dương là thánh tôn, nhưng có thể khẳng định được một điều, tên Vương Triều Dương này có xuất thân liên quan rất lớn đến Đại Thánh nhân.
Tòa Thiên địa văn cung này, khó lòng giải thích.
Thấy Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn yên lặng, Vương Triều Dương lên tiếng lần nữa.
“Hứa Thủ Nhân, ngươi từng nhận được truyền thừa của Đại Thánh nhân, nay có thể đi được tới bước này, đã được xem như không tệ rồi.”
“Nhưng ngươi chỉ là nhận được một bộ phận truyền thừa thôi, vẫn chưa đạt được truyền thừa chân chính, chỉ dựa vào thơ từ văn chương của Đại Thánh nhân, trở thành Bán thánh, vẫn còn chưa đủ đô.”
“Muốn trở thành Á Thánh, ngươi nhất định phải tự mình lĩnh ngộ, tìm ra con đường của chính mình, mà không phải chỉ mô phỏng lại Thánh nhân.”
“Bái ta một lạy, ta thu ngươi làm đồ đệ, từ này về sau, ngươi sẽ là đồ đệ của Vương Triều Dương ta, cũng là môn đồ của Đại Thánh nhân, thu về truyền thừa thực thụ, Nho đạo sau này, do một mình ngươi quyết định.”
Vương Triều Dương cao cao tại thượng nói.
Trong lời nói của hắn ta, ngập tràn một loại kiêu ngạo bề trên, cái kiểu dương dương tự đắc này, khiến người khác cảm thấy cực kì khó chịu.
“Thơ từ Đại Thánh nhân?”
Hứa Thanh Tiêu nhăn mày, nhìn về Vương Triều Dương, trong ánh mắt có chút nghi ngờ.
Vương Triều Dương nói không sai, hắn quả thực nhận được truyền thừa của Đại Thánh nhân, là Thiên Địa văn cung nhưng nào phải thơ từ văn chương.
“Lẽ nào không phải sao?”
“Mỗi một bức thiên cổ danh thơ do ngươi sáng tác, còn có biền văn, danh ngôn, đều là những lời của Đại Thánh nhân.”
“Có điều ngươi rất thông minh, ngươi hiểu được thơ từ văn chương của Thánh nhân, cho nên mới biết cách thêm thắt sao cho hợp với văn cảnh hiện tại, mà bắt đầu sửa chữa cải tiến lại ý văn.”
“Cũng chính vì lí do này, bổn Thánh mới tình nguyện kết nạp ngươi, bởi vì trong mắt của bổn thánh, mặc dù trước đây ngươi từng vì danh tiếng mà mụ mị đầu óc, nhưng sau này dần dần thanh tỉnh, lập lời tuyên thệ, vì thiên địa lập tâm, vì chúng sinh lập mịnh.”
“Nếu như không phải lĩnh ngộ được tư tưởng nòng cốt của tổ phụ bổn thánh, chỉ dựa vào những gì ngươi từng làm, bổn thánh tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Một tràng lời của Vương Triều Dương lộ rõ vẻ cao cao tại thượng.
Cho rằng tất cả văn chương thơ từ của Hứa Thanh Tiêu đều là đạo văn.
Hơn nữa đều đạo từ Đại Thánh nhân.
Đối diện với những lời ngôn luận của Vương Triều Dương.
Mọi người đều nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, ai nấy đều rất tò mò, Hứa Thanh Tiêu sẽ lựa chọn như thế nào đây.
Phía trong Bình Loạn vương phủ.
Hứa Thanh Tiêu đã có thể xác nhận rằng, tên nhóc con này đơn thuần chỉ là một tên tự cao tự đại, hơn nữa còn là kiểu tuổi tác không có bao nhiêu, cứ nhất định phải giả vờ mình trưởng thành trải đời, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
“Hứa Thủ Nhân.”
“Đã cho ngươi cơ hội rồi, ngươi tốt nhất đừng bỏ lỡ, nếu không thì ngươi sẽ hối tiếc cả đời.”
Vương Triều Dương lại nói tiếp.
Cao cao tại thượng.
Cho Hứa Thanh Tiêu một cơ hội nữa.
Bên trong vương phủ.
Hứa Thanh Tiêu bay lên không trung, hắn nhìn về phía Vương Triều Dương, lại liếc mắt qua phía ba ngàn Đại Nho.
Sau đó chầm chậm cất lời.
“Sa bỉ.”
Chỉ thốt lên hai chữ này, ngay lập tức khiến mọi người đều ngơ ngác.
Ai nấy đều không rõ nó có ý nghĩa gì, nhưng bất giác cảm thấy từ này không có gì hay ho.
Mà rất nhiều Đại Nho, tất nhiên biết ý nghĩa của hai từ này.
“Hỗn láo.”
“Đại nghịch bất đạo.”
“Sỉ nhục Thánh tôn.”
“Tội đáng muôn chết.”
Ba ngàn Đại Nho đồng loạt lên tiếng, giọng nói giận dữ chói tai.
Mà ánh mắt của Vương Triều Dương lập tức lạnh hẳn đi, chẳng qua sắc mặt không đến mức khó nhìn, chỉ là nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Trong mặt ngập tràn vẻ lạnh lùng.
“Ồn ào.”
Hứa Thanh Tiêu thét lớn một tiếng, uy lực Bán thánh nồng đậm, trấn áp ba ngàn Đại Nho.
“Một đám vô danh tiểu tốt, cũng dám đến Đại Nguỵ lên mặt với bổn thánh?”
Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng cất giọng, ba ngàn Đại Nho có kinh hồn không á? Nói cho cùng cũng chỉ là một đám Đại Nho thôi.
Cũng có phải ba ngàn Bán thánh đâu?