Thánh uy đáng sợ ngập tràn, Vương Triều Dương cũng ngay lập tức phóng thích thánh uy của bản thân, trấn áp Hứa Thanh Tiêu ngay tại đó.
Đối phương là Á Thánh.
Hứa Thanh Tiêu là Bán thánh, hai ngươi có thể đối chọi lẫn nhau như vậy, đã được xem như rất mạnh rồi.
“Hứa Thủ Nhân.”
“Bổn thánh cho ngươi cơ hội rồi, đừng có làm hỏng ý tốt của bổn thánh.”
Vương Triều Dương lại lên tiếng lần nữa, cho Hứa Thanh Tiêu cơ hội thứ hai.
“Ngậm miệng cho bổn thánh.”
Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng trả lời, hắn nhìn Vương Triều Dương, trong mắt tràn đầy sự coi thường.
“Cái gì mà hậu nhân của Thánh nhân? Thánh tôn cái gì cơ?”
“Ngươi cũng xứng làm Thánh tôn? Ngươi nói Đại Thánh nhân là tổ phụ ngươi, thì Đại Thánh nhân chính là tổ phụ của ngươi sao?”
“Quá đỗi nực cười.”
“Những thơ từ văn chương này, liên quan gì tới Đại Thánh nhân?”
Hứa Thanh Tiêu không nhịn được cười lạnh, hắn tôn trọng Đại Thánh nhân, nhưng vấn đề là những thơ từ văn chương này không thể nào do Đại Thánh nhân sáng tác được.
Hơn nữa người trước mặt đây, cũng tuyệt đối không thể nào là Thánh tôn.
“Hứa Thủ Nhân.”
“Đến lúc này rồi, ngươi còn muốn cứng đầu cứng cổ tranh cãi.”
“Bổn thánh đã nói rồi, sẽ không tính toán chuyện này, hơn nữa bổn thánh cũng đã khen ngời tài hoa của ngươi rồi, đem suy nghĩ của Đại Thánh nhân, biến tấu viết theo một cách khác, cũng là kế thừa và phát huy học thuyết của tổ phụ Bổn thánh.”
“Bổn thánh không ích kỉ tiểu nhân như Chu thánh nhất mạch, ngươi cũng không cần thẹn quá hoá giận, bổn thánh nói rồi, chỉ cần ngươi bái ta làm sư, Nho đạo sau này vẫn do ngươi làm chủ.”
“Lần này bổn thánh xuất thế, là vì hiểu được cứu giúp chúng sinh trong thiên hạ, chứ không phải muốn tranh giành quyền lực với ngươi.”
Thánh tôn lên tiếng nói, hắn ta vẫn cứ coi bản thân mình là Thánh nhân hàng thật giá thật, mở mồm đóng mồm đều nói không muốn tranh quyền lực, nhưng trên thực tế lại mang theo ba ngàn Đại Nho cùng Thiên địa văn cung tới.
Mục đích thực sự là gì?
Ai mà biết được?
Còn nữa Hứa Thanh Tiêu mới giải thích một câu, qua tới miệng hắn ta lại thành thẹn quá hoá giận luôn.
Phải nói thủ đoạn còn cao minh hơn Chu thánh nhất mạch nhiều lắm.
Chu thánh nhất mạch là cuồng vọng, cho nên bọn chúng không kiêng nể gì cả, ấn tượng đầu tiên đối với Hứa Thanh Tiêu là coi thường, cho rằng Hứa Thanh Tiêu không là cái thá gì cả.
Cho nên Chu thánh nhất mạch mới làm mọi cách chèn ép Hứa Thanh Tiêu, bất kể Hứa Thanh Tiêu đạt được thành tựu gì, bọn chúng đều ngu ngốc chèn ép hắn.
Tên Vương Triều Dương này thì khác, hắn ta không hề chèn ép Hứa Thanh Tiêu, mà là chụp cho Hứa Thanh Tiêu một cái mũ.
Chính là đem mọi thành tựu của Hứa Thanh Tiêu có được, gắn vào mác do Hứa Thanh Tiêu nhận được truyền thừa từ Đại Thánh nhân.
Thủ đoạn này, cực kì cao minh.
Hắn ta biết, Hứa Thanh Tiêu trong lòng dân chúng Đại Nguỵ có uy vọng cực lớn, cũng biết rõ triều đình Đại Nguỵ rất đỗi xem trọng Hứa Thanh Tiêu.
Nếu như trực tiếp nói Hứa Thanh Tiêu ăn cắp thơ từ của Đại Thánh nhân, hoặc thông qua một cách nào đó khác mới trở thành Bán thánh, nhất định sẽ khiến dân chúng căm ghét,
Nhưng hắn ta lại đổi sang cách khác, đem tất cả công lao của Hứa Thanh Tiêu biến chúng thành của Đại Thánh nhân.
Mà hắn ta lại à hậu nhân của Đại Thánh nhân, về mặt bản chất vẫn là chỉ trích Hứa Thanh Tiêu đạo nhái văn chương, ăn cắp thơ từ.
Sau đó chủ động giả vờ tình nguyện tha thứ không để bụng, chỉ cần Hứa Thanh Tiêu bái sư là được.
Nói tới nói lui cũng chỉ có bốn từ thôi.
Nhận tổ quy tông.
Đây là cách nghĩ của Vương Triều Dương.
“Cút khỏi Đại Nguỵ, đừng ồn ào nữa.”
Đối diện với thủ đoạn mực này của Vương Triều Dương, Hứa Thanh Tiêu cực kì bình tĩnh.
Một câu nói, thể hiện thái độ cũng lập trường của Hứa Thanh Tiêu.
“Hứa Thủ Nhân.”
“Bổn thánh đã cho ngươi hai cơ hội rồi, đừng có chấp mê bất ngộ.”
Giọng nói của Vương Triều Dương, lại lạnh thêm chút nữa.
Trong mắt của hắn ta, bản thân đã cho Hứa Thanh Tiêu hai cơ hội rồi, nếu Hứa Thanh Tiêu còn tiếp tục từ chối nữa, hắn ta quả thật không thể nhượng bộ thêm.
“Cút.”
“Nếu không, đồ thêm thánh.”
Giọng nói như sấm vang lên.
Thánh khí của Hứa Thanh Tiêu nồng nặc, sau lưng biến ra tam tôn pháp tướng.
Hứa Thanh Tiêu bây giờ, Nho đạo Tam phẩm Bán thánh, Võ đạo Tam phẩm Nhập thánh, Tiên đạo Tam phẩm, hơn nữa có Đạo đức kinh trợ lực, uy lực Tiên đạo của Hứa Thanh Tiêu không thua gì Nhị phẩm.
Giây phút này, sát khí đằng đằng.
Á Thánh mà thôi.
Cũng có phải chưa giết đâu?
“To gan.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi quả thật rất to gan.”
“Cuồng ngôn loạn ngữ.”
Ba ngàn Đại Nho đồng loạt cất lời, giờ phút này nội thể của bọn họ toả ra Hạo nhiên chính khí nồng đượm, nhập vào văn cung.
Chỉ trong nháy mắt, Thiên địa văn cung phóng ra ánh sáng rực rỡ, Thánh uy ngập trời, năm hư ảnh Thánh nhân lại càng thêm thật hơn, cả Đại Nguỵ đều có thể cảm nhận được thánh lực đáng sợ này.
Cho dù là Hứa Thanh Tiêu, cũng cảm thấy Thánh uy khủng khiếp này.
Đây là Thánh uy thật sự, tuyệt đối không phải đồ giả.
Điều này lại càng khiến Hứa Thanh Tiêu tò mò thêm.
Văn cung nhất định là văn cung rồi.
Hơn nữa còn giống y như Thiên địa văn cung.
Tên Vương Triều Dương này, rốt cuộc là ai?
Đoàng.
Ngay lập tức, Hạo nhiên văn chung cùng Bát ngọc thánh xích xuất hiện, văn chung chìm trong tầng tầng Thánh khí, bảo vệ Hứa Thanh Tiêu, Bát ngọc thánh xích biến thành vũ khí mạnh nhất trong thiên địa, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến công.
Hai thanh Thánh khí xuất hiện, che chắn áp bức từ Thiên địa văn cung.
“Bên trong văn cung, cũng có Thánh khí.”
“Hứa Thủ Nhân, bổn thánh cho ngươi cô hội thứ ba, cũng là cơ hội cuối cùng.”
“Nếu như ngươi chấp thuận, tất cả những gì ngươi nói vừa nãy, bổn thánh coi như chưa từng nghe thấy gì.”
“Nếu như ngươi còn muốn từ chối, sau này cho dù ngươi có quỳ trước mặt bổn thánh, muốn bái nhập vào môn hạ của Đại Thánh nhân, bổn thánh cũng sẽ không đồng ý.”
Vương Triều Dương cho Hứa Thanh Tiêu cơ hội thứ ba.
Đoàng.
Bỗng chốc.
Trấn ma kính biến thành một thanh chiến mâu (thanh giáo) màu vàng.
Cùng với sức mạnh vô cùng vô tận, công kích về phía Vương Triều Dương.
Thanh chiến mâu này, xuyên qua Hứa Thanh Tiêu, nhắm thẳng vào Vương Triều Dương.
Sau đó, khi chiến mâu xuất hiện trước mặt hắn ta.
Đột nhiên, Trấn ma kính cứ vậy tan biến.
Một cỗ khí tức khủng khiếp toả ra khắp không gian, lần này không phải Thánh uy, mà là khí tức của Võ đạo.