Chí tôn.
Khí tức của Võ đạo Chí tôn.
“Hắn là Nhị phẩm Chí tôn?”
“Võ đạo Chí tôn?”
“Chậc, người này nhất định là hậu nhân của Đại Thánh nhân, chỉ có một mình Đại Thánh nhân, song tu văn võ, Vương Triều Dương đã là Nho đạo Á Thánh, còn là Võ đạo Chí tôn, đây là chuyện ngoài sức tưởng tượng.”
“Hai mươi tuổi Võ đạo đã Chí tôn? Trời ơi, hắn sao có thể có tư chất này chứ?”
“Nhất định là hậu nhân của Đại Thánh nhân, nhất định là hậu nhân của Đại Thánh nhân.”
Từng giọng nói vang lên.
Thế nhân chấn động, kinh đô Đại Nguỵ một mảnh hỗn loạn.
Á Thánh hai mươi tuổi đã rất nghịch thiên rồi, hai mươi tuổi còn Võ đạo Chí tôn?
Đây càng thêm nghịch thiên nữa.
Rốt cuộc đối phương có lai lịch thế nào đây?
Văn võ song tu?
Lẽ nào thực sự là hậu nhân của Đại Thánh nhân sao?
Đoàng.
Khí tức của Võ đạo Chí tôn trong giây lát càng thêm nồng nặc, cứ như thuỷ triều vậy, kích sát về phía Hứa Thanh Tiêu.
Hiện tại, Vương Triều Tiên đã không còn kiên nhẫn gì với Hứa Thanh Tiêu nữa.
Hắn ta muốn cho Hứa Thanh Tiêu phải nếm chút khổ đau, để Hứa Thanh Tiêu biết được cái gì gọi là Thánh tôn.
Sức mạnh vô cùng to lớn giết tới.
Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn không sợ hãi, có hai Thánh khí bảo vệ, thực lực của bản thân cũng không thua Vương Triều Dương, Hứa Thanh Tiêu căn bản không hề sợ.
Nhưng vào chính lúc này.
Vụt.
Một đạo kiếm quang chém tới, ngay lập tức làm tiêu tan sức mạnh Võ đạo của Vương Triều Dương.
Một giây sau.
Một bóng hình xuất hiện trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Đây là một vị lão giả, ông ta đầu tóc bạc phơ, nhưng ánh mắt lại sắc bén không gì sánh được, giống như một thanh Khai phong tiên kiếm vậy.
Trên đầu lão giả, có một thanh phi kiếm màu lam nhạt, toả ra kiếm uy ngất trời.
“Kiếm Nguyên.”
“Trảm Thiên kiếm tông Thái thượng trưởng lão Kiếm Nguyên?”
“Cường giả Tiên đạo chuẩn Nhất phẩm, Thái thượng trưởng lão của Trảm Thiên kiếm tông, Kiếm Nguyên tiền bối?”
Bên trong đám người, từng giọng nói lại vang lên, nói ra tên người này.
“Ai dám ức hiếm Trưởng sinh giả của Tiên môn ta?”
Giọng nói của Kiếm Nguyên trưởng lão vang lên.
Ánh mặt đáng sợ của ông ta, nhìn chằm chằm về phía Vương Triều Dương, trong mắt ầm ầm sát khí.
Tất cả những gì Hứa Thanh Tiêu làm hôm nay, đủ để thay đổi vận mệnh sau này của Tiên đạo.
Đổi một cách nói khác, Hứa Thanh Tiêu chính là Trường sinh, đây là một tôn xưng, cũng giống như chính giác trong Phật môn, mang ý nghĩa đại diện cho tương lai viên mãn sau này.
Vương Triều Dương là thứ gì chứ?
Hai mươi tuổi Á Thánh? Hai mươi tuổi Võ đạo Nhị phẩm?
Thì đã làm sao?
Tương lai Hứa Thanh Tiêu nhất định sẽ là Tiên đạo Nhất phẩm, hơn nữa cực kì có khả năng, đột phá đến siêu phẩm.
Mở ra cục diện ngàn năm có một của Tiên đạo.
Loại người này, trong cách nhìn của Tiên môn, là bảo bối quý giá hơn cả bảo bối, một cọng tóc cũng không được thiếu.
Tên Vương Triều Dương này, tính là cái lông gì?
“Hậu nhân của Thánh nhân, chỉ có đức hạnh này thôi sao?”
“Đúng là nực cười.”
Ngay sau đó, bóng dáng của Vô Trần đạo nhân cũng xuất hiện, ánh mắt ông ta lạnh lùng, mà cùng với sự xuất hiện của ông ta.
Thiên uy càng nồng đượm.
Ông ta là Tiên đạo nhất phẩm hàng thật giá thật, dùng tư thế cường thế tuyệt đối, xuất hiện ở đây, nhìn Vương Triều Dương không rời.
Mà cùng lúc đó, Vô Trần đạo nhân thầm hối hận chút trong lòng, ông ta không ngờ tới lại bị Trảm Thiên kiếm tông giành trước một bước.
Ông ta vốn định vào giờ khắc quan trọng nhất ra tay, lấy được thiện cảm từ Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng lại không ngờ rằng Trảm Thiên kiếm tông mặt dày quá.
Đùng đùng đùng.
Ngay lập tức, Như Ý khí tông, một toà cổ tháp bay lên từ mặt đất, sau đó không ngừng to lên, che trời lợp đất, buông ra hàng ngàn hàng vạn cỗ Tiên khí, âm thanh đáng sợ vang lên.
Phía trong bảo tháp, rồng bay hổ múa, Phật Đà tụng kinh, trấn áp trên đầu Thiên địa văn cung.
“Ức hiếp Trường sinh giả của ta, giết không cần hỏi.”
Đây là âm thanh của Như ý khí tông.
Grào.
Một con hoả giao long xuất hiện giữa không trung, biến thành một hoả lò, cũng trấn giữ trên đầu Thiên địa văn cung.
Đây là bảo vật của Thiên Cốc đan tông.
“Nhật nguyệt làm trận, tinh trần làm quân cờ, kết trận.”
Sau đó, Quy Nguyên trận tông cũng vang lên tiếng.
Giữa không trung, có hàng trăm vì sao toả ra ánh sáng, hai dòng ánh sáng từ nhật nguyệt buông xuống mỗi phía trên bàn cờ.
Kinh đô Đại Nguỵ, trong phút chốc kích hoạt một toà đại sát trận, nếu như Vương Triều Dương có bất cứ động tĩnh gì, liền lập tức bắt đầu tiêu diệt.
Đến đây còn chưa xong.
Cũng vào đúng lúc này.
Từng bức phù xuất hiện.
Dám lên các loại pháp khí.
Lập tức, những pháp khí này bùng phát ra uy lực càng mạnh mẽ hơn, mạnh hơn lúc trước hàng trăm lần.
Như Ý bảo tháp giống như Thái Cổ thần uyên, phóng ra một loại uy lực khủng khiếp hơn.
Thiên Cốc hoả lò biến thành một toà hoả sơn, bùng ra nham thạch cuồn cuộn, hơi nóng bừng bừng.
Quy Nguyên kì trận càng toả ra nhiều ánh sáng hơn, chiếu lên thân thể người, duy trì một loại sức mạnh bất diệt.
Đây chính là thái độ của Thất Đại tiên tông.
Không, trừ Thất Tinh đạo tông ra, Lục đại tiên tông đều người trước kẻ sau ra tay, bảo vệ Hứa Thanh Tiêu.
Có thể thấy được, Hứa Thanh Tiêu trong lòng bọn họ, chiếm một vị trí không thể so sánh được.
Phía trong hoàng cung.
Ánh mắt lo lắng của nữ đế, đã hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Thất đại Tiên môn, ngoại trừ Thất Tinh đạo tông, những Tiên môn khác đều đã ra tay, có sự giúp sức từ Lục đại Tiên môn, Vương Triều Dương quả thực không thể làm được gì nữa.
Phía trên Thiên địa văn cung.
Vương Triều Dương không thèm nhìn những pháp khí này, ánh mắt của hắn ta, chỉ rơi trên người Vô Trần đạo nhân.
Đối phương là Nhất phẩm, người này là tồn tại duy nhất có thể thực sự gây ra uy hiếp với hắn ta.
Những người còn lại hắn ta đều không sợ.
Có điều, cho dù là Nhất phẩm, Vương Triều Dương cũng chỉ là không vui lòng, chứ hắn ta không hề sợ.
“Đám các ngươi hôm nay, là muốn đại khai sát giới sao?”
Vương Triều Dương lạnh nhạt lên tiếng.
Ánh mắt hắn ta lạnh như tờ, không chút sợ hãi.
Keng.
Chỉ là khi hắn ta vừa nói xong câu này, Kiếm Nguyên trưởng lão của Trảm Thiên kiếm tông, không một động tác thừa, tay cầm tiên kiếm, cứ vậy mà thích sát.
Kiếm khí đi trăm trượng, hung ác chém về phía đỉnh đầu của Vương Triều Dương.