Vào thời điểm này, Hoài Ninh thân vương đúng là đang hưng phấn đến nổi cả người đều run lên.
Vì sao Văn cung Đại Ngụy lại không còn? Không phải là do chỉ chứng chuyện Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật, kết quả lại bị Hứa Thanh Tiêu nhổ cỏ tận gốc hay sao.
Trước mắt cuối cùng cũng đã chứng minh được rằng Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật, cũng chứng minh được Hứa Thanh Tiêu là một ma đầu, điều này sao có thể làm ông ta không hưng phấn cho được.
Sao lại không khiến cho ông ta kích động cho được?
Đây là chuyện tốt, là một chuyện vô cùng tốt.
Hứa Thanh Tiêu.
Đâu là do ngươi tự tìm đường chết, tự chui đầu vào rọ.
Ông ta hưng phấn không thôi, cả hương mặt mo không ngừng run rẩy.
“Hứa thánh tuyệt đối không thể nào là ma.”
“Đây là cạm bẫy, có người muốn hãm hại Hứa thánh.”
Giờ khắc này, trong triều đình Đại Ngụy, Trần Chính Nho lập tức lên tiếng, ông ta biết bọn người Hoài Ninh thân vương chỉ muốn dồn Hứa Thanh Tiêu vào chỗ chết mà thôi.
Cũng biết rõ những lời đồn rất đáng sợ, cho nên ông ta lập tức đứng ra giải thích giúp Hứa Thanh Tiêu.
“Cạm bẫy? Thật là quá buồn cười.”
“Trần nho, chứng cứ đều đã rành rành trước mắt, vì sao các người lại còn muốn mạnh miệng?”
Hoài Ninh thân vương nhìn về phía Trần Chính Nho rồi nói vậy.
“Đây mà gọi là chứng cứ gì chứ? Đúng là buồn cười quá mà.”
“Lão phu hoài nghi đằng sau nhất định có bí mật gì đó không thể cho ai biết. Nếu như Hứa thánh là ma, vậy sao hắn trở thành Bán thánh nho đạo được? Ngài giải thích cho lão phu nghe xem.”
Trần Chính Nho rất thẳng thắng, ông dùng thủ đoạn mà đám người này quen dùng để phản kích trở lại.
Trong quá khứ, mặc kệ là Hứa Thanh Tiêu có lấy chứng cứ gì ra thì đám người này cũng đều có thể tìm được lỗ hổng rồi từ đó mà phản bác lại.
Bây giờ cuối cùng cũng đến phiên bọn họ.
“Ai nói Nho đạo thì không thể thành ma?”
Hoài Ninh thân vương lên tiếng với giọng nói lạnh như băng.
“Đủ rồi.”
“Câm miệng hết cho trẫm.”
Ngay vào lúc này, giọng của nữ đế vang lên. Vào thời khắc quan trọng, nàng đã ngăn sự bàn tán của đám người kia lại.
Bất luận là Hoài Ninh thân vương hay là Trần Chính Nho.
Đều không được nhắc đến chuyện này.
Nhưng nữ đế lại hiểu rõ rằng đúng là Hứa Thanh Tiêu đang có bí mật không thể nói cho ai biết, chỉ là trong mắt nàng, mặc kệ Hứa Thanh Tiêu có bí mật gì thì nàng cũng không quan tâm.
Bởi vì nàng tin Hứa Thanh Tiêu không phải là ma.
“Muội muội.”
“Vương gia Đại Ngụy thế mà lại là yêu ma, đây cũng chẳng phải là chuyện tốt gì.”
Chẳng qua đám thần tử chẳng dám nói lời nào, nhưng Quý Nguyên lại dám lên tiếng vào lúc này.
Hắn với Hứa Thanh Tiêu có thù sâu, vào lúc này tất nhiên không thể nào cho qua được.
Nhưng câu này vừa dứt, trong phút chốc, giọng của nữ đế lại vang lên:
“Câm miệng cho trẫm.”
“Thứ không biết cấp bậc lễ nghĩa.”
“Còn dám nói lung tung thì cút vào trong chiếu ngục, học cho tốt cái gì gọi là lễ đi.”
Hiếm có khi nữ đế nổi giận.
Quý Nguyên đến Đại Ngụy cũng sắp được ba tháng rồi, mặc dù đã gây náo động vài chuyện nhưng nữ đế hầu như là đều không ra mặt bao giờ.
Cũng chưa từng răn dạy Quý Nguyên.
Không phải không dám mà là muốn ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ, dù sao nói một câu không dễ nghe.
Thì nếu như Quý Nguyên có chuyện gì chẳng lành thì bên đầu tiên lên tiếng sẽ là phiên vương Đại Ngụy, đến lúc đó sẽ tạo ra những lời đồn nhảm vân vân.
Cho nên nữ đế Đại Ngụy lấy lui làm tiến.
Nhưng bây giờ thì không giống như vậy, trong khoảnh khắc quan trọng này mà Quý Nguyên lại đi gây rối với Hứa Thanh Tiêu, đây là chuyện không thể tha thứ được.
Quý Nguyên muốn làm gì cũng được.
Nhưng nếu chọc đến Hứa Thanh Tiêu.
Nàng.
Quyết không cho phép.
Nghe những lời mà nữ đế nói, vẻ mặt Quý Nguyên trở nên cực kỳ khó coi, chỉ là cuối cùng hắn vẫn nhịn lại.
Đơn giản thôi, hắn không phải là hoàng đế Đại Ngụy.
Lúc nên im miệng thì vẫn phải im miệng.
Chỉ là cách làm của Nữ đế lại càng làm cho hắn thêm chán ghét muội muội của mình.
“Đợi ta thành hoàng đế rồi, ta sẽ gả ngươi thật xa đến Man tộc.”
Quý Nguyên siết chặt nắm đấm, hắn thầm thề trong lòng.
Chẳng qua so với Đại Ngụy thì toàn bộ thiên hạ đã loạn rồi.
Động tĩnh ở Ma hải đã bị người của vô số thế lực chú ý từ lâu, bây giờ lại xảy ra chuyện này, tất nhiên tin này không thể giấu giếm được.
Vương triều Đột Tà, vương triều Sơ Nguyên, Đông châu, Nam châu, Tây châu, Bắc châu, các thế lực lớn đều đang nhìn chằm chằm vào sự biến hóa ở Ma hải.
Nhận ra Hứa Thanh Tiêu là ma, trong lúc nhất thời chuyện này đã dẫn đến sự ồn ào không ngừng.
Giống như một ngôi sao rơi vào trong biển, tạo nên ngàn đợt sóng.
Thế lực các đại tiên môn đều biết Hứa Thanh Tiêu là ma.
Đương nhiên khi tin tức này được truyền đến tai những người đọc sách thì trong lúc nhất thời đã có nhiều ý kiến trái chiều vang lên.
Bọn họ giống như bị điên vậy, hưng phấn đến nổi toàn thân run rẩy.
“Hứa Thanh Tiêu là ma, hắn đúng là ma kìa, các người lại không tin bọn ta, bây giờ thì hay rồi, hắn đã lộ ra răng nanh, chúng sinh trong thiên hạ đều sẽ phải trả một cái giá thật lớn.”
“Văn cung Đại Ngụy không sai, người sai chính là Hứa Thanh Tiêu.”
“Hứa Thanh Tiêu quả nhiên là ma.”
Từng tiếng nói vang lên, ai nấy đều hận Hứa Thanh Tiêu thấu xương.
Bây giờ nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu rơi vào tình cảnh như vậy, tất nhiên họ thấy rất kích động.
Từ khi vương triều Hạo Nhiên bị diệt, bảy phần người đọc sách trong thiên hạ bị giết nhưng vẫn còn có một bộ phận dư nghiệt sót lại, nguyên nhân khiến cho đám người này không chết không phải là do Chu thánh không cảm ứng được.
Mà là bọn họ không tham gia vào những chuyện này, cho nên bọn họ mới sống sót.
Số lượng không nhiều, so với lúc trước mà nói thì mấy người này đúng là không nhiều thật, nhưng vào lúc này, bọn họ tro tàn lại cháy.
Ban đầu Chu thánh đã giết chết bảy phần người đọc sách.
Đây là khái niệm gì chứ?
Cha mẹ bọn họ, con cái bọn họ, thân bằng hảo hữu bọn họ, những người này vẫn chưa chết mà.
Bọn họ thống hận Hứa Thanh Tiêu, hận Hứa Thanh Tiêu đến chết, chỉ là bọn họ không dám ra mặt, sợ rằng sẽ bị liên lụy.
Bây giờ chuyện tu luyện dị thuật của Hứa Thanh Tiêu bị lộ, là một tên ma đầu, tất nhiên bọn họ hưng phấn rồi, hận không thể giải quyết Hứa Thanh Tiêu tại chỗ.