Vô số âm thanh vang lên.
So ra thì chuyện ma hải bạo loạn còn chưa kinh khủng bằng chuyện Hứa Thanh Tiêu là ma đầu.
Ai cũng không ngờ.
Bán thánh nhân tộc.
Bình Loạn vương Đại Ngụy.
Đệ nhất tiên đạo.
Thế tôn Phật môn.
Có được nhiều danh xưng làm cho người ta lóa mắt như thế hóa ra lại là tên ma đầu?
Hơn nữa còn không phải là tiểu ma đầu mà là đại ma đầu, bảy đại Ma thần đều phải quỳ xuống trước Hứa Thanh Tiêu.
Hắn xem chúng sinh trong thiên hạ đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Điều này làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Cũng làm cho người ta cảm thấy khủng hoảng.
“Rống.”
Một tiếng rống lớn vang lên.
Toàn thân Hứa Thanh Tiêu tràn ngập ma khí, ánh mắt của hắn ngập tràn sự giết chóc, đã mất đi lý trí.
Đứng giữa hư không.
Dường như hắn là chúa tể giữa trời đất.
Toàn bộ Ma hải dưới chân hắn, bảy đại ma thầm, trăm vạn yêu ma cũng đều phải quỳ phục dưới chân hắn.
“A di đà Phật.”
Nhưng, ngay vào lúc này, Tuệ Tâm lên tiếng, hắn dùng Phật pháp vô lượng chiếu rọi lên người Hứa Thanh Tiêu.
Lấy tâm kinh ra muốn làm Hứa Thanh Tiêu tỉnh táo lại.
Không chỉ có thế, Vô Trần đạo nhân cũng lâp tức niệm Đạo Đức kinh.
Bọn họ tin Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối không phải là ma, hắn chỉ bị lây nhiễm mà thôi.
Nhưng cho dù là có tâm kinh và Đạo Đức kinh gia trì thì vẫn không thể tạo ra chút sự thay đổi nào.
Ma khí phát ra từ cơ thể Hứa Thanh Tiêu càng lúc càng dày đặc, cũng càng lúc càng đáng sợ.
Bảy đại Ma thần càng thêm sợ hãi, bọn họ quỳ trên mặt đất ngửa mặt lên trời kêu to, tựa như đang nói một loại cổ ngữ nào đó, chờ đợi vương của họ.
Mà theo tiếng gầm của bảy đại Ma thần.
Hứa Thanh Tiêu cũng không kìm lòng được mà đáp lại một âm thanh.
Âm thanh cực kỳ quái dị.
Âm tiết rất lah lùng, giống như yếu hầu bị bóp chặt, nghe khàn khàn và đáng sợ.
Khi giọng của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Trong phút chốc, có nhiều giọng nói vang lên hơn nữa:
“Còn bảo hắn không phải ma.”
“Hắn đúng là ma rồi.”
“Hứa Thanh Tiêu là ma thật.”
Có không ít giọng nói vang lên, càng thêm chắc rằng Hứa Thanh Tiêu là ma.
“Tỉnh lại.”
“Đừng trầm luân.”
Cũng vào ngay lúc này, giọng của Triều Ca lại vang lên.
Vào lúc quan trọng, hắn vẫn là người nhắc Hứa Thanh Tiêu phải tỉnh táo như cũ.
Trên bầu trời.
Ý thức của Hứa Thanh Tiêu dần tỉnh táo trở lại.
Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu cảm nhận được ma niệm trong cơ thể mình đã hoàn toàn bạo phát.
Còn khủng khiếp hơn so với ma niệm dị thuật trước đó.
Vốn ba đạo ấn ký Ma thần này vẫn tương đối an tĩnh trong cơ thể hắn.
Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không thể ngờ trong Ma hải này lại có bảy đại Ma thần, có thể sinh ra sự cộng minh với thần ấn tam ma trong cơ thể mình.
Chuyện này.
Là cảnh tượng mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Náo động ở Ma hải bị áp chế lại.
Nhưng nguy cơ của hắn lại sinh ra rồi.
Giờ khắc này, ấn ký Ma thần đã hoàn toàn dung nhập vào máu thịt và nguyên thần của hắn.
Không bao lâu nữa, nó sẽ hoàn toàn chiếm cứ tâm trí hắn.
Còn hắn thì rất có thể sẽ trở thành một con rối.
Trong lúc nhất thời, Hứa Thanh Tiêu không biết phải làm sao để áp chế ma niệm trong cơ thể mình.
Nhưng trước mắt, hắn nhìn về phía bảy đại Ma thần, dùng âm thanh cổ xưa để bức lui bọn hắn.
“Rút lui.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng bảo bọn họ trở về nơi mắt biển.
Bất kể là như thế nào thì hắn vẫn phải giải quyết phiền phức này trước.
Nhưng bảy đại Ma thần lại không đáp lại ngay mà kinh ngạc nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, dường như có hơi nghi hoặc.
Dường như bọn họ vẫn chưa phân rõ người trước mắt là Hứa Thanh Tiêu hay là tam Ma thần.
Cho nên không rút lui ngay.
“Về đi.”
Hứa Thanh Tiêu lại lên tiếng một lần nữa, chẳng qua giọng nói của hắn lại càng hung mãnh hơn trước.
Lại quát bảy đại Ma thần trở về một lần nữa.
Thậm chí trên người Hứa Thanh Tiêu còn toát ra từng sợi khí tức tam Ma thần.
Trong chốc lát, bảy đại Ma thần bị dọa đến toàn thân run rẩy, trực tiếp chui vào trong mắt biển.
Giờ này khắc này.
Ma hải hoàn toàn bình ổn lại.
“Tuệ Tâm, khắc ấn bia đá tâm kinh, nhanh chóng truyền thụ Đại thừa Phật pháp.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, ma khí chung quanh hắn dần dần tan biến, hồi phục lại trạng thái bình thường, đồng thời nói với Tuệ Tâm nhanh chóng đi truyền bá Đại thừa Phật pháp.
Nếu như nói Phật môn có tín ngưỡng thì thật ra đây chính là một loại dân ý kiểu khác, hắn cần có thứ này.
Trước mắt nhất định phải dựa vào Tuệ Tâm đi truyền Đại thừa Phật pháp, hắn không có dư nhiều thời gian.
“Mong Thế tôn yên tâm.”
Tuệ Tâm thẳng thắn đồng ý, không do dự chút nào.
Cùng lúc đó, ánh mắt Hứa Thanh Tiêu cũng rơi vào trên người Vô Trần đạo nhân.
“Vô Trần tiền bối, đây là toàn bộ quyển Đạo đức kinh, khắn ấn lên bia đá trấn thủ nơi này.”
Hứa Thanh Tiêu giao Đạo đức kinh cho Vô Trần đạo nhân.
Để ở nơi này trấn áp Ma hải.
Bảy đại Ma thần bị hắn dọa lui nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ.
Bây giờ hắn vẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lý.
“Được.”
“Hứa thánh, chuyện vừa rồi.”
Vô Trần đạo nhân khẽ gật đầu, đồng thời ông cũng không nhịn được mà hỏi thăm chuyện vừa rồi.
Vừa nói ra xong, Hứa Thanh Tiêu có hơi trầm mặc, hắn không biết nên trả lời Vô Trần đạo nhân như thế nào.
Vô Trần đạo nhân hít một hơi thật sâu, ông nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu rồi tiếp tục nói:
“Hứa thánh, ngài chỉ cần nói cho ta biết ngài có thể bị nhập ma hay không?”
Vô Trần đạo nhân đổi một kiểu khác, ông ta tin tưởng Hứa Thanh Tiêu cho nên mới hỏi vậy.
“Tiền bối yên tâm.”
“Hứa mỗ sẽ không làm những chuyện có lỗi với thiên hạ.”
Hứa Thanh Tiêu đáp lại một câu.
Bất kể như thế nào, hắn cũng sẽ không làm ra những chuyện có lỗi với dân chúng.
Đây chính là câu trả lời của hắn.
Có được câu trả lời này, Vô Trần đạo nhân nhẹ nhàng thở ra một hơi:
“Hứa thánh, ngài yên tâm, có một số chuyện lão phu sẽ giải quyết giúp ngài.”
Vô Trần đạo nhân lên tiếng.
Ông ta cũng tỏ thái độ, mặc dù không biết cuối cùng bên trong đã xảy ra chuyện gì nhưng ông ta tin tưởng Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối không phải là loại tà ma kia.
Như lần này.
Là đủ.