Cứ như vậy.
Hứa Thanh Tiêu đi khỏi nơi này.
Chuyện của Ma hải tạm thời kết thúc, Đại thừa Phật pháp cũng đã truyền xong.
Tiếp theo đây, hắn muốn thật sự đi làm chuyện của mình.
Đi tìm đáp án thật sự.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu biến mất.
Tuệ Tâm không nói nhiều, hắn đi về Tây châu, đến Thiên Trúc tự và Tiểu Lôi Âm tự, nhận lấy vài thứ rồi sau đó sẽ đi huy động sức mạnh Phật môn.
Bắt đầu khắc ấn tâm kinh, rèn đúc bia đá trấn ma.
Vô Trần đạo nhân cũng làm vậy.
Tai họa nhìn như đã kết thúc nhưng tai họa ngầm vẫn chưa bị diệt trừ tận gốc như trước, ai cũng không chắc Ma hải sẽ bộc phát tai họa thêm một lần nữa hay không.
Nhất định phải nhanh chóng rèn bia đá trấn ma mới có thể giải quyết tận gốc được chuyện phiền phức này.
Rất nhanh sau đó, mỗi người tự đi làm nhiệm vụ của mình.
Phật môn đi khắc các loại kinh văn, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Tiên môn cũng thế, còn nho sinh trong thiên hạ ít nhiều gì cũng có chuẩn bị đôi chút.
Ba đại vương triều cũng không xem nhẹ lần bạo động này, cũng đã làm rất nhiều chuyện để chuẩn bị.
Nhưng lời đồn vẫn như dòng nước lũ dạt dào tràn đến.
Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật, sắp thành ma.
Chuyện này đã lấn át chuyện ma hải.
Ai có thể tưởng tượng được đường đường là Bán thánh nho đạo, vương gia Đại Ngụy vậy mà lại đi tu luyện dị thuật, hơn nữa lại sắp nhập ma?
Lúc tin tức vừa truyền tới, đại đa số người đều không tin, dù sao sau khi đã trải qua chuyện lớn của Văn cung Đại Ngụy, mọi người đều cảm thấy có người đang nhằm vào Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng lúc này lại không giống.
Chuyện Hứa Thanh Tiêu ở Ma hải đã bị rất nhiều người nhìn thấy, đây là bằng chứng, cho dù có muốn giải thích cũng khó mà giải thích được.
Bản thân những lời đồn nhảm đã khó mà chứng thực, huống chi những hành động cử chỉ của Hứa Thanh Tiêu ở ma hải lại làm cho chuyện này càng thêm vững vàng.
Trong lúc nhất thời, có không ít tin đồn vang lên.
Vì Văn cung Đại Ngụy bị oan.
Mạnh mẽ lên án hành động của Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng vậy còn ổn, ít nhất còn có thể giải oan.
Chủ yếu là lời đồn kinh khủng nhất.
Có người mượn cớ nói thêm, rõ ràng là muốn để cho Hứa Thanh Tiêu chết không có chỗ chôn.
Dưới các loại tin đồn.
“Hứa Thanh Tiêu là ma đầu chuyển thế, hắn diệt Văn cung Đại Ngụy trước sau đó lại chiếm lấy vương triều Đại Ngụy, chính là muốn gây nên một trận náo động, hắn muốn giết chết tất cả mọi người, phục hồi lại Ma thần thật sự.”
“Trước là diệt Văn cung Đại Ngụy, sau đó chưởng quảng vương quyền Đại Ngụy, bây giờ thật sự không lừa gạt được nữa, lộ ra đuôi hồ ly, Hứa Thanh Tiêu, ngươi đúng là nên chết đi.”
“Hắn đùa bỡn dân chúng Đại Ngụy trong lòng bàn tay, lòng dạ hắn đáng chết, nếu như người đời còn không tỉnh táo lại thì chỉ sợ chúng sinh sẽ phải chết trong tay hắn.”
“Văn cung Đại Ngụy không sai, ban đầu Hứa Thanh Tiêu đã nhục mạ đại nho, say đó chém giết phiên vương, lạm sát kẻ vô tội, thậm chí còn không tiếc đồ thành, loại người này đúng là đáng chết.”
Từng tiếng nói vang lên.
Có người đang cố ý ra tay.
Thứ ngôn luận này nếu như trong trường hợp bình thường chỉ sợ sẽ bị vô số người dùng nước bọt dìm chết, sẽ chẳng thể gây ra chút tranh luận nào.
Nhưng bây giờ lại không giống vậy.
Chuyện ở Ma hải đã thật sự diễn ra trước mắt mọi người.
Cho dù có muốn giải thích cũng khó mà giải thích được.
Hơn nữa mọi chuyện còn lên men từng chút một.
Trong phúc chốc.
Mấy chục ngày trôi qua.
Khoảng thời gian này, Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa về kinh đô Đại Ngụy, cho nên những lời đồn này đã truyền khắp trong kinh.
Nhưng so với bên ngoài thì kinh đô Đại Ngụy vẫn ngập tràn sự tin tưởng đối với Hứa Thanh Tiêu.
Dân chúng không tin Hứa Thanh Tiêu là loại người như vậy.
Cũng không tin Hứa Thanh Tiêu là ma.
Nhưng vào ngày hôm nay.
Một giọng nói đã vang lên:
“Lão thần Hoài Ninh, khẩn cầu bệ hạ thu hồi tước vị Bình Loạn vương của Hứa Thanh Tiêu.”
Kinh đô Đại Ngụy đã an tĩnh mười ngày nay.
“Ngày hôm nay cuối cùng cũng bị náo động.”
Là Hoài Ninh thân vương.
Ông ta là người đầu tiên đứng ra.
Thỉnh cầu nữ đế hủy bỏ vương vị của Hứa Thanh Tiêu.
Lý do rất đơn giản, Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật rơi vào ma đạo, bất lợi với đất nước, bất lợi với dân chúng.
“Càn quấy.”
“Hứa thánh là Bán thánh nho đạo, Thế tôn phật môn, sao có thể rơi vào ma đạo được, đây là âm mưu.”
Trong triều, giọng Trần Chính Nho cũng vang lên.
Đáp lại một cách lạnh lùng.
Ông ta vẫn kiên định ủng hộ Hứa Thanh Tiêu như cũ.
Ở Đại Ngụy, uy vọng của Hứa Thanh Tiêu vẫn cao như cũ.
Cho dù có xảy ra chuyện thế này như thượng thư lục bộ vẫn kiên định ủng hộ Hứa Thanh Tiêu như cũ.
Nhưng bọn họ cũng chờ mong Hứa Thanh Tiêu trở về, cho bọn họ một lời giải thích.
“Bán thánh nho đạo, Thế tôn phật môn?”
“Quả nhiên là buồn cười, Ma thần náo động, hai mươi vị nhất phẩm cũng không khống chế nổi, Hứa Thanh Tiêu chỉ ra mặt là có thể ngăn chặn?”
“Hơn nữa quanh người hắn còn có ma khí bừng bừng, giải thích sao đây?”
“Trần Chính Nho.”
“Hứa Thanh Tiêu đã để lộ đuôi hồ ly, ngài còn muốn bao che hay sao?”
Hoài Ninh thân vương lên tiếng.
Ông ta mang thái độ lạnh lùng, bám chặt lấy điểm này, cắn mãi không buông.
“Nói không chừng có người trong bóng tối động tay động chân thì sao, đâu phải là chuyện chưa từng xảy ra.”
“Nói tóm lại, tất cả cần chờ khi Hứa thánh về rồi lại nói.”
“Trước mắt nếu có ai dám tung tin đồn nhảm thì nên chém.”
Trần Chính Nho cũng rất mạnh mẽ.
Ông ta dám nói câu này hiển nhiên là đã nhận được ý của triều đình.
Trong lúc nhất thời, Hoài Ninh thân vương cười lạnh.
Chẳng qua ông ta cũng không tiếp tục tranh cãi nữa:
“Vậy ngược lại bản vương muốn xem xem lúc nào Hứa Thanh Tiêu mới trở về.”
Ông ta để lại một câu nói.
Ý tứ rất rõ ràng.
Ông ta chờ.
Chờ Hứa Thanh Tiêu trở về.
Chẳng qua lại thêm một lần mấy chục ngày nữa.
Dường như Hứa Thanh Tiêu đã bốc hơi khỏi nhân gian, chẳng biết hắn đã đi nơi nào.
Cho nên lời đồn lại càng thêm đáng sợ.
Mà cũng vào ngày này.
Đại Ngụy.
Huyện Bình An.
Bên ngoài nhà Chu Lăng.
Một bóng dáng chậm rãi xuất hiện.
Là Hứa Thanh Tiêu.