Phủ Nam Dự Đại Ngụy
Huyện Bình An.
Những lời đồn liên quan đến Hứa Thanh Tiêu đã lan truyền khắp toàn bộ thế gian.
Không chỉ có vương triều Đại Ngụy.
Toàn bộ Đông châu, Nam châu, Bắc châu, Tây châu cũng đang bàn tán về chuyện này.
Đối với Trung châu mà nói.
Đa phần Đại Ngụy đều không tin chuyện Hứa Thanh Tiêu là ma.
Đến cả vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên, nghe qua những chuyện mà Hứa Thanh Tiêu làm, trong lòng họ cũng thấy kính nể.
Vương triều Đại Ngụy cũng ổn định, tin tưởng Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng vẫn không ngăn nổi miệng những người đang rải tin đồn, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Chẳng qua bất luận có xảy ra bất cứ chuyện gì thì tất cả mọi người đều đang chờ đợi Hứa Thanh Tiêu trở về.
Đã qua hơn hai mươi ngày kể từ sau sự kiện Ma hải. Khoảng thời gian này, thiên hạ cũng được an bình đôi chút.
Chẳng qua vấn đề Ma hải vẫn còn đó như cũ. Bây giờ Tiên môn, Phật môn, Nho đạo đều đang nghĩ cách để trấn áp Ma hải.
Tiên môn khắc đạo kinh, Phật môn khắc bia đá, Nho đạo cũng đang sáng tác Chính Khí ca.
Hơn hai mươi ngày này, bọn họ không tham dự vào chuyện tranh đấu kia.
Cho nên ngoại trừ có người vẫn lan tin đồn trên phố ra thì về cơ bản là không có vấn đề gì lớn.
Mà vào giờ phút này.
Huyện Bình An Đại Ngụy.
Trong nhà của Chu Lăng.
Bóng dáng Hứa Thanh Tiêu đứng đó đã phá vỡ sự yên bình của nhà Chu Lăng.
Ầm ầm.
Có tiếng đập cửa vang lên.
Rất nhanh sau đó cổng lớn được mở ra, chẳng qua người mở cửa không phải là sư nương mà là lão sư Chu Lăng.
Nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu trước mặt.
Dường như Chu Lăng không kinh ngạc chút nào, ngược lại ông lộ ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, khẽ gật đầu một cái
“Học sinh Hứa Thanh Tiêu bái kiến lão sư.”
Nhìn về phía Chu Lăng trước mắt, Hứa Thanh Tiêu cúi đầu một cái thật sâu.
Chu Lăng là sư phụ của hắn, chuyện này không có gì bàn cãi.
Lúc này, trở lại huyện Bình An, Hứa Thanh Tiêu muốn đến chứng thực một vài chuyện.
Tất cả mọi thứ, đều có thể giải đáp ở huyện Bình An này.
Có một bàn tay trong vô hình đang thúc đẩy mọi thứ.
Sao hắn có thể nhập phẩm trong một đêm được.
Vì sao Ngô Ngôn lại lựa chọn giao dịch với hắn?
Vì sao Triệu đại phu lại biết nơi cất giấu dị thuật?
Những vấn đề này, hôm nay đều sẽ có lời giải đáp.
“Vào đi.”
Dường như biết được lần này Hứa Thanh Tiêu đến đây là muốn gì, Chu Lăng rất thẳng thắn bảo Hứa Thanh Tiêu đi vào.
Bước vào trong viện.
Hứa Thanh Tiêu không nói nhiều như quá khứ, hắn đi vào trong thư phòng.
Chu Lăng cũng theo tới.
“Sư nương đâu?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, câu đầu tiên là hỏi sư nương có ở đây không.
“Đi thăm người thân.”
Chu Lăng chầm chậm lên tiếng.
Sau đó ông cầm một ấm trà đến, rót một chén trà cho Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu cũng không ngại ngần, hắn khẽ thưởng thức một ngụm sau đó không nói câu nào, đợi Chu Lăng lên tiếng trước.
Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ huyện Bình An.
Rất nhiều chuyện trông như là ngoài ý muốn nhưng trên đời này làm gì có nhiều ngoài ý muốn như vậy.
Một đêm nhập phẩm.
Ngô Ngôn đào thoát.
Tu hành dị thuật.
Còn có các loại giao dịch.
Mỗi một chuyện nhìn như là không có chuyện gì nhưng nếu nghiên cứu kỹ hơn một chút thì mỗi chuyện như vậy đều khó mà làm rõ được.
Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu, cũng hết sức rõ ràng, bên trong có ẩn chứa bí mật không muốn ai biết.
Nhưng hôm nay hắn đến chính là để tìm ra chân tướng.
Đằng sau cuối cùng đang ẩn giấu chuyện gì.
“Ngươi muốn biết chuyện gì?”
Qua một lúc lâu, giọng của Chu Lăng vang lên, ông ta nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu rồi chậm rãi lên tiếng.
“Xin hỏi lão sư, vì sao học sinh có thể nhập phẩm chỉ trong một đêm?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng nói ra mối nghi ngờ đầu tiên của mình.
Vì sao hắn có thể nhập phẩm chỉ trong một đêm?
Vấn đề này rất quan trọng.
Hắn là người xuyên không không sai, trong đầu có rất nhiều văn chương thi từ, điều này cũng không sai.
Nhưng vấn đề ở đây.
Trước khi hắn nhập phẩm, hắn cũng không làm thơ hay viết văn chương gì.
Vậy vì sao lại trực tiếp nhập phẩm?
Là thiên phú trời sinh sao?
Nếu như là như vậy, sao hai mươi năm cũng chưa ai nhập phẩm mà người vừa mới xuyên qua là mình lại nhập phẩm?
Chuyện này không thể nào giải thích được.
Mà khi Hứa Thanh Tiêu đưa ra mối nghi ngờ này, Chu Lăng lại có vẻ cực kỳ tự nhiên.
“Còn nhớ bản sách thánh ngôn mà vi sư đã tặng cho ngươi không?”
Chu Lăng lên tiếng đáp lại như vậy.
Nghe được lời này, Hứa Thanh Tiêu đã rõ, cũng đã chứng thực được suy nghĩ của mình.
Lúc trước hán đã đọc sách thánh ngôn xong rồi mới trực tiếp nhập phẩm.
Hắn đã từng suy đoán sách thánh ngôn có vấn đề, chẳng qua sau khi Chu Lăng không nói, Hứa Thanh Tiêu cũng không hỏi thêm.
“Chỉ vẻn vẹn một cuốn sách đã làm cho người ta trực tiếp nhập phẩm, điều này có hơi khó.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
Nếu như là thân bút của thánh nhân vậy thì không còn bất kỳ vấn đề gì nữa, nhưng điều Hứa Thanh Tiêu muốn hỏi lại không phải là chuyện này.
Nhập phẩm hay không không mang ý nghĩa gì lớn.
Thứ có ý nghĩa thật sự chính là Thiên Địa Văn cung.
Sau khi hắn nhập phẩm thì có cảm giác Thiên Địa Văn cung cũng thức tỉnh, đây mới là điểm mấu chốt.
“Thủ Nhân.”
“Vi sư biết ngươi muốn hỏi điều gì.”
“Là Thiên Địa Văn cung trong đầu ngươi đúng không?”
Chu Lăng lên tiếng nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng Hứa Thanh Tiêu.
Câu này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu thoáng có hơi trầm mặc nhưng hắn vẫn gật đầu rất nhanh.
Xem ra hắn không đoán sai chút nào, Thiên Địa Văn cung đúng là có liên quan đến Chu Lăng.
“Thiên Địa Văn cung trong đầu ngươi là do vi sư bỏ vào.”
“Điều này không sai.”
Chu Lăng trả lời, thừa nhận sự thật này.
Chỉ là, sau khi Chu Lăng đã trả lời một cách dứt khoát như vậy.
Lại khiến cho Hứa Thanh Tiêu có hơi trầm mặc.
Hắn không biết nên nói thế nào.
Vốn cho rằng Chu Lăng sẽ còn vòng vo vài câu, hoặc là vị lão sư này của hắn sẽ nói ra một vài chuyện nhưng hắn lại chưa bao giờ nghĩ đến vị lão sư này của mình lại gọn gàng như thế, thừa nhận hết tất cả.