Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1298 - Chương 1298: Hứa Thanh Tiêu Là Ân Sư Của Đại Thánh Nhân? Về Kinh Đô! Vào Cung! (2)

Chương 1298: Hứa Thanh Tiêu Là Ân Sư Của Đại Thánh Nhân? Về Kinh Đô! Vào Cung! (2)

Một lát sau.

Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, nếu như Chu Lăng đã nói đến nước này rồi thì hắn cũng không tiện che giấu gì nữa.

“Lão sư, xin hỏi, thân phận thật sự của ngài là?”

Hứa Thanh Tiêu đi thẳng vào vấn đề.

Chẳng thèm che đậy gì nữa.

Có vấn đề gì thì hỏi vấn đề đó.

Nếu như Chu Lăng đã dám ở lại đây, thì điều này mang ý nghĩa gì, ông ta đang chờ hắn, cũng đồng ý nói chân tướng cho hắn biết, nếu không thì ông ta cứ trực tiếp biến mất, chẳng cần giải đáp gì cả.

“Làm sao ngươi đoán ra được?”

Chu Lăng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, ông ta không nói ra thân phận của mình mà lại hỏi ngược Hứa Thanh Tiêu.

“Lão sư, chắc ngài có mối liên hệ gì đó với đại thánh nhân, có người muốn dẫn đạo học sinh, làm cho học sinh ngộ nhận ngài chính là thánh nhân đời thứ tư.”

Hứa Thanh Tiêu đáp lại một câu.

Hắn biết Tuân tử đang lợi dụng mình, muốn để hắn tìm ra kẻ sau màn thật sự, làm cho hắn có phán đoán sai lầm.

Mặc dù biết nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn bị mắc câu.

Bởi vì.

Bởi vì chính bản thân Hứa Thanh Tiêu cũng muốn biết cuối cùng thì vị lão sư này của hắn là ai.

“Vì sao ngươi không hoài nghi ta chính là thánh nhân đời thứ tư?”

Chu Lăng tiếp tục hỏi ngược lại.

“Nếu như lão sư là thánh nhân đời thứ tư vậy chỉ sợ hôm nay sẽ không gặp được ngài.”

Hứa Thanh Tiêu có hơi bình tĩnh, hắn đáp lại như vậy.

Nếu như bàn tay phía sau màn đồng ý gặp hắn vậy thì hôm nay hắn đừng mơ bước ra khỏi cánh cửa này.

Thật ra thì thế cục trước mắt cực kỳ đơn giản.

Có một bàn tay đang âm thầm sắp xếp làm ảnh hưởng đến vương triều Đại Ngụy, ảnh hưởng đến nho đạo Đại Ngụy.

Chu thánh nói là thánh nhân đời thứ tư, lý do cũng đơn giản thôi, người có thể làm ảnh hưởng đến toàn bộ nho đạo tuyệt đối không phải là hạng người bình thường, một vị á thánh cũng không làm được, dù sao thì sau khi Chu thánh chết đâu phải là không còn á thánh?

Đường đường là nho đạo Đại Ngụy, đúng là không phải một vị á thánh có thể chi phối tất cả.

Nhưng mà Tuân tử lại nói không phải là thánh nhân đời thứ tư mà là Chu thánh, lý do cũng đơn giản thôi.

Vì sao Chu thánh lại chém giết hết bảy phần người đọc sách trong thiên hạ, đúng là phẩm đức của mấy người đọc sách này không tốt thật nhưng vấn đề là trước mắt thời buổi rối loạn, đám người đọc sách này ít nhiều gì cũng có tác dụng, sau khi giết hết rồi thì xem xem, gây ra bao nhiêu thị phi rồi.

Giống như Ma hải vậy, nguồn gốc sâu xa cũng có liên quan đến chuyện người đọc sách bị huyết tẩy.

Hơn nữa Ngô Ngôn bị giam ở đại lao phủ Nam Dự, là ai đã thả hắn ra? Vì sao Nghiêm Lỗi lại trùng hợp ở gần đây?

Cùng với ban đầu ngay khi Chu thánh vừa nhìn thấy hắn đã lập tức muốn gián tiếp độ hóa hắn.

Đây đều là lý do, vì vậy, Tuân tử cho rằng thủ phạm ở sau màn thật sự không phải là thánh nhân đời thứ tư mà là Chu thánh.

Nhưng tại sao ông ta lại muốn làm như vậy thì không ai biết được.

Mà vấn đề lớn nhất chính là Thiên Địa Văn cung trong đầu, sao hắn lại được thánh nhân để mắt đến.

Tất cả những điều này đều là do Chu Lăng.

Lão sư của hắn.

Vì vậy, vô cùng có khả năng Chu Lăng là thánh nhân đời thứ tư.

Chỉ là, Hứa Thanh Tiêu lại không cho rằng như vậy.

Nếu như Chu Lăng là thánh nhân đời thứ tư vậy thì đầu tiên chưa nói đến chuyện ông ta sống được nhiều năm như vậy, xem như có thật sự sống nhiều năm đến thế cũng sẽ không lý nào đến tìm hắn được, chẳng phải nên đi tranh đấu với Chu thánh sao?

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ đơn giản của Hứa Thanh Tiêu.

Cụ thể là như thế nào.

Thì phải cần đến Chu Lăng cho hắn một đáp án hài lòng.

Nghe Hứa Thanh Tiêu nói đến đây, Chu Lăng không nhịn được đứng dậy.

Ông ta hít sâu một hơi, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu rồi sau đó thở dài, nói một cách chậm rãi:

“Thủ Nhân.”

“Ngươi có biết đại thánh nhân họ gì hay không?”

Ông ta hỏi Hứa Thanh Tiêu.

Hỏi một vấn đề mà trên đời này dường như chẳng còn ai biết.

Người đời đều biết đại thánh nhân nhưng đúng là chẳng ai biết tên họ của đại thánh nhân.

“Hứa?”

Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ một hồi rồi nhìn về phía Chu Lăng, chầm chậm đáp.

Câu này vừa dứt, Chu Lăng sửng sốt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.

Trong phút chốc, Hứa Thanh Tiêu thấy có hơi kinh ngạc.

Hắn nhìn về phía Chu Lăng, không nhịn được lên tiếng:

“Họ Hứa thật hả?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi.

“Không phải.”

Chu Lăng lắc đầu.

“Không phải, vậy sao ngài lại tỏ vẻ như vậy?”

Hứa Thanh Tiêu sững sờ.

Không phải?

Nếu không phải vậy vì sao lại mang vẻ mặt như vậy? Còn tưởng rằng thánh nhân thật sự họ Hứa, còn hắn là hậu đại của đại thánh nhân.

“Vi sư chỉ có hơi không ngờ da mặt của ngươi lại dày như vậy mà thôi.”

Chu Lăng chầm chậm đáp lại.

Hứa Thanh Tiêu: “...”

Khá lắm, thì ra là như vậy.

Hứa Thanh Tiêu có hơi khó chịu.

Chẳng qua hắn cũng không tiếp tục náo loạn mà lại phỏng đoán tiếp:

“Chắc sẽ không họ Chu đâu hả?”

Đây là lần đoán thứ hai của Hứa Thanh Tiêu.

Câu này vừa dứt, Chu Lăng khẽ gật đầu:

“Ngươi đoán không sai.”

Vừa nói xong, Chu Lăng quay người lại nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.

Trong phút chốc.

Hứa Thanh Tiêu lại sửng sốt.

Hay lắm.

Thật hay giả vậy?

Đại thánh nhân họ Chu? Không phải họ Vương à?

Nói cách khác thì vị lão sư này của hắn là hậu đại của đại thánh nhân?

Thấy sự ngạc nhiên trong mắt Hứa Thanh Tiêu, Chu Lăng dứt khoát không dài dòng nữa:

“Được rồi, vi sư cũng không dối gạt ngươi.”

“Đại thánh nhân là tổ tiên của vi sư.”

Chu Lăng lên tiếng.

Nói ra thân phận thật sự.

“Ồ?”

Trong phút chốc, khi Chu Lăng thừa nhận thân phận thật sự của mình, Hứa Thanh Tiêu có hơi ngạc nhiên.

Hắn đã từng đoán thân phận của vị sư phụ này của mình có quan hệ với đại thánh nhân. Có thể là hộ thánh nhất mạch, chính là cái loại bảo long nhất tộc, che chở hậu đại của thánh nhân.

Dù sao thì Hứa Thanh Tiêu cũng đã từng ảo tưởng rằng bản thân hắn là hậu đại của đại thánh nhân.

Không ngờ lại làm xấu mặt bản thân.

“Vậy cuối cùng thì lai lịch của Vương Triều Dương kia là gì?”

Hứa Thanh Tiêu lấy lại tinh thần, hắn nhìn về phía Chu Lăng hỏi với vẻ tò mò.

Bình Luận (0)
Comment