“Sau lưng hắn có người.”
Chu Lăng trả lời.
“Là ai?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi thẳng:
“Thánh nhân.”
“Cụ thể là vị nào thì vi sư cũng không biết rõ.”
Chu Lăng đáp lại.
Nói ra thế lực sau lưng Vương Triều Dương.
“Thánh nhân?”
“Lão sư, vậy Thiên Địa Văn cung của hắn là cái gì vậy?”
Hứa Thanh Tiêu lại càng thêm tò mò.
Không phải đại thánh nhân mà là một vị thánh nhân khác, vậy thì cái Thiên Địa Văn cung kia là chuyện gì đây?
“Đó là Văn cung của thánh nhân đời thứ hai.”
Chu Lăng tùy ý nói.
Thánh nhân đời thứ hai? Tại sao lại là thánh nhân đời thứ hai?”
“Ông ta còn sống không?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi ngạc nhiên.
“Nghĩ gì vậy, thánh nhân đời thứ hai đã chết lâu rồi, nếu như ông ta còn sống vậy chẳng phải là sống mấy vạn năm hay sao?”
“Thánh nhân đời thứ hai cực kỳ sùng kính đại thánh nhân cho nên Văn cung cũng dựa theo cái của thánh nhân đời thứ nhất mà vẽ ra.”
“Cho nên Văn cung của Vương Triều Dương có được thánh ý nhưng cũng không phải là thánh ý của đại thánh nhân, hiểu chưa?”
Chu Lăng giải thích nói.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Tiêu đã hiểu rõ.
Khá lắm, không ngờ thánh nhân đời thứ hai lại là fan cuồng của thánh nhân đời thứ nhất.
Giờ khắc này, cuối cùng Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu Văn cung của Vương Triều Dương là gì rồi.
Thì ra là một sản phẩm sao chép.
Chẳng qua Văn cung của thánh nhân đời thứ hai, cũng không bị xem là giả.
“Sư phụ, vậy vì sao người không ra mặt?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi thêm.
Vương Triều Dương lấy danh nghĩa đại thánh nhân ra giả danh lừa bịp, thế mà lại không ra xử hắn, chuyện này có hơi khó nói rồi.
“Ra mặt làm gì chứ?”
“Hắn bị người ta xem như tên ngốc mà đùa bỡn, ngươi đi quấy rầy hắn làm chi?”
“Huống hồ cho dù có ra mặt giải quyết được hắn thì ý nghĩa cũng không lớn, không chừng qua năm mươi năm một trăm năm sau lại lòi ra một tên Lý Triều Dương, Chu Triều Dương.”
“Thế chẳng có chút ý nghĩa gì cả.”
“Chẳng bằng xem thử tên Vương Triều Dương này muốn làm gì, vào thời điểm mấu chốt mới ra mặt chẳng phải là càng tốt hơn sao?”
Chu Lăng đáp lại làm cho Hứa Thanh Tiêu tỉnh ra.
Chẳng qua chuyện của người ta đã nói xong, giờ cũng nên nói đến chuyện của mình rồi.
“Có vài vấn đề mong lão sư giải đáp thay học sinh.”
“Vì sao lại muốn đưa Thiên Địa Văn cung vào cơ thể học sinh?”
“Còn có, bất luận thánh nhân đời thứ tư hay thánh nhân đời thứ năm, mục đích của bọn họ là gì?”
Hứa Thanh Tiêu đã nói ra sự nghi ngờ thật sự trong lòng mình.
Cuối cùng thì đám người này muốn gì?
Hứa Thanh Tiêu biết là trường sinh, nhưng cách trường sinh thế nào mới được?
Không phải Hứa Thanh Tiêu thật sự không có đầu mối.
Nghe câu hỏi của Hứa Thanh Tiêu, Chu Lăng chầm chậm lên tiếng nói:
“Bất luận là thánh nhân đời thứ tư hay thánh nhân đời thứ năm, hoặc là các thế lực ngầm khác thì thứ mà tất cả mọi người tranh đoạt là sự trường sinh.”
“Điều này chắc ngươi đã biết, ngươi đang hỏi đến cách để trường sinh có đúng hay không?”
Chu Lăng hỏi.
“Phải.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
Đối phương trực tiếp lên tiếng:
Nói đến thuật trường sinh thì nhất định phải liên quan đến ba đại hung thần, cũng chính là ba ma ấn trong cơ thể ngươi.”
“Nghe đồn trong thiên địa này, khi giữa trời đất còn chưa khai thiên lập địa thì đã có ba đại hung thần Thái Âm, Thái Nguyên, Cự Vô, chiếm giữ bầu trời, mặt đất và mặt biển.”
“Ba vị hung thần này là nguồn gốc sinh ra vạn vật trong thiên địa, là do âm lực trong trời đất tạo thành.”
“Bọn họ có năng lực bất hủ, bất luận là như thế nào thì ba vị hung thần này cũng sẽ không chết đi, chỉ cần đợi khi âm lực trong trời đất vượt qua dương lực thì bọn họ sẽ hồi phục.”
“Mà một khi bọn họ hồi phục thì sẽ đem đến một tai họa khổng lồ, chúng sinh đều sẽ táng thân nơi này.”
“Nhưng khi trận đại chiến của bọn họ qua đi, ba vị hung thần sẽ tiến vào ngủ say một lần nữa, mà bởi vì vô số chúng sinh đã chết thảm làm cho thiên địa cảm ứng được, sẽ diễn hóa ra đại thế.”
“Ngươi có thể coi như đây là một sự hoàn trả, người chết quá nhiều, nhất định phải duy trì sự cân bằng để sinh linh lại khôi phục lại một lần nữa, kể từ đó, những thứ được trả lại chính là những thần vật tinh thuần nhất trong trời đất.”
“Loại thần vật này nếu như người ta có được sẽ trường sinh bất tử, hơn nữa có thể đột phá đến cảnh giới siêu phẩm, vĩnh viễn bất diệt.”
“Nhưng đây chỉ là lời đồn, cụ thể là như thế nào thì không ai biết được.”
Chu Lăng trả lời như vậy.
Cũng nói thuật trường sinh ra.
Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ kỹ một hồi, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã cau mày.
“Nói cách khác thì sau khi sức mạnh âm tà trong trời đất trở nên mạnh mẽ, thật ra thì ba đại hung thần chính là một kiểu tịnh hóa, dùng phương thức cực đoan để huyết tẩy, lại sáng tạo ra những thứ mới?”
Hắn nhìn về phía Chu Lăng nói vậy.
“Đúng vậy.”
“Thủ Nhân, ngươi rất thông minh, đã thấy rõ cơ bản.”
“Tất cả thứ này đều là đạo tự nhiên của trời đất, là cách nói âm dương hòa hợp.”
“Ý chí thiên địa hy vọng vạn vật bình thản, hân hoan trở lại, nhưng tất cả nếu có âm thì sẽ có dương, nếu như âm lực mạnh hơn thì thế giới sẽ ngập tràn sự giết chóc.”
“Ba đại hung thần sẽ xuất thế vào thời khắc này, hủy diệt tất cả, nếu như dương lực mạnh lên thì có thể hóa thành tiên cảnh, trời đất sẽ thay đổi, nhưng điều này dường như là không thể nào.”
“Vì sao lại như vậy, nguyên nhân mà thiên địa tán thành Nho đạo, Phật môn, Tiên môn, là bởi vì bọn họ phù hợp với quy luật tự nhiên.”
“Chi nên nếu Ma môn niệm ra một bài thi từ tràn ngập sự giết chóc thì trên trời cũng không xuất hiện dị tượng mà nho đạo niệm một bài thơ thì sẽ có dị tượng, cũng chính là nguyên nhân này.”
“Trời đất cũng có ý thức, võ giả muốn trở thành nhất phẩm mà trời đất cũng muốn thay đổi, chẳng qua ý chí của trời đất không phải là thực thể mà là một loại ý niệm, ý thức.”
“Thông qua phương pháp thưởng phạt mà cân bằng vạn vật.”