Sách bản đẹp được làm bởi Nhân
Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Chu Lăng nói bản chất của trời đất ra.
Cũng làm cho Hứa Thanh Tiêu hiểu ra tất cả.
Thứ này tràn đầy triết học làm cho người ta không nhịn được mà tò mò.
Đồng thời cũng làm cho Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ cuối cùng thì những người này đang muốn thứ gì.
Khôi phục ba đại hung thần, từ đó sẽ có được lợi ích cho bản thân.
“Điều này không đúng.”
“Lão sư, nếu như là như vậy thì khi phục sinh ba đại hung thần, bọn họ lấy cái gì để tự tin rằng bản thân mình có thể tự vệ? Lỡ như cũng chết trong kiếp nạn này, vậy chẳng phải là làm cho người ta cười chết hay sao?”
Rất nhanh sau đó, Hứa Thanh Tiêu đã nhận ra được gì đó không thích hợp.
Hắn không nhịn được mà lên tiếng nói như vậy.
Phục sinh hung thần, có thể nhận được những thứ giúp trường sinh, Hứa Thanh Tiêu có thể hiểu được nhưng vấn đề là sau khi hung thần xuất thế, nó sẽ phá hoại mà không phân biệt ai cả.
Ngươi có tư cách gì mà giải quyết phiền toái này?
Chỉ là câu này vừa dứt, Chu Lăng lại lắc đầu nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu rồi nói:
“Thủ Nhân à, ngươi nghĩ lòng người quá đơn giản rồi.”
“Ngươi nói không sai, phục sinh ba đại hung thần thì bọn họ không nhất định sẽ nhận được lợi ích nhưng ngươi ngẫm lại mà xem, những tên giật dây này đã thoát khỏi sự khống chế của quyền lực và tiền bạc từ lâu.”
“Tựa như thánh nhân đời thứ tư hoặc thánh nhân đời thứ năm vậy, đến cả hoàng đế cũng phải hành lễ với bọn họ, quyền lực đã đến cực hạn, còn ngân lượng đối với bọn họ mà nói thì lại càng không có chút hấp dẫn nào.”
“Duy chỉ có trường sinh, dù chỉ là một cơ hội thôi, bọn họ muốn vĩnh viễn sống sót, sống mãi như vậy.”
“Trong năm đời thánh nhân ai cũng đều đã đứng trước lựa chọn này, lúc tuổi già, lòng của Lý thánh và Chu thánh đã dao động, bước vào trong con đường đen tối.
“Ngươi nói không sai, không ai có thể vững tin rằng mình có thể nhận được lợi ích từ trong tai nạn này.”
“Nhưng ngược lại thì ngươi cũng không thể chắc chắn rằng bọn họ sẽ không nhận được lợi ích.”
“Không phải sao?”
Chu Lăng nói như vậy.
Câu này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu đã trầm mặc xuống.
Bởi vì Chu Lăng nói không sai chút nào.
Dù là chỉ có chút hi vọng sống thì đối với một vài người mà nói, cũng đã hơn chuyện chờ chết rồi.
“Vậy, vì sao lại đưa Thiên Địa Văn cung vào người học sinh?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
“Bởi vì ngươi chính là người được đại thánh nhân chọn trúng.”
Chu Lăng thẳng thắn đáp lại.
Khiến cho Hứa Thanh Tiêu ngạc nhiên.
Người được đại thánh nhân chọn trúng?
Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía Chu Lăng, trong lúc nhất thời không ai có thể hiểu được ý nghĩ trong lời này.
Chu Lăng không nói gì.
Mà chỉ đứng dậy bước đến nơi ở của mình, nhanh chóng mang một bức họa tới.
Mở bức tranh ra.
Người trong bức tranh đúng là bọn họ.
Nhưng điều lại càng kinh khủng hơn chính là.
Nơi kí tên thế mà lại viết hai chữ.
“Ân sư.”
“Điều này.”
Trong lúc nhất thời, Hứa Thanh Tiêu có hơi không biết nói như thế nào.
Sao đang yên đang lành hắn lại trở thành ân sư của đại thánh nhân rồi?
Có cần phải làm đến vậy không?”
Thấy Hứa Thanh Tiêu biểu lộ ra vẻ ngạc nhiên, vẻ mặt Chu Lăng cũng có hơi quái dị.
“Thủ Nhân, khi đó ngươi tìm đến vi sư, chỉ liếc mắt một cái vi sư đã nhìn ra ngươi cực kỳ giống với người trong bức họa.”
“Ngay từ đầu vi sư cảm thấy ngươi chính là hậu nhân của người bên trong bức họa này, nhưng mà càng nhìn lại càng cảm thấy không thích hợp, không thể nào giống nhau đến vậy.”
“Nhưng vi sư cũng không dám xác định ngươi chính là người bên trong bức họa, nếu như thay bằng một cách khác mà nói thì ta cần phải gọi ngươi một tiếng là tổ sư gia.”
“Chẳng qua tổ tiên của vi sư đã nói qua nếu như nhìn thấy người giống như đời sau của người trong bức họa thì chắc chắn phải tặng Thiên Địa Văn cung cho người này.”
“Cho nên sau khi nhìn thấy ngươi, vi sư sẽ đưa Thiên Địa Văn cung cho ngươi.”
Chu Lăng lại lên tiếng một lần nữa.
Nói rõ ràng nguyên nhân hậu quả.
Chỉ là câu nói này đã làm cho Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Đại thánh nhân.
Đã từng gặp hắn? Hơn nữa còn bái hắn làm thầy?
Hắn có đồ đệ à?
Hơn nữa, cuối cùng vị đại thánh nhân này là ai đây?
Hắn còn sống không?
Trong lúc nhất thời, Hứa Thanh Tiêu thật sự bị kinh sợ.
Hắn đã tính toán tất cả rồi, thật không ngờ thế mà đại thánh nhân lại là đồ đệ của hắn?
Này,không thể tưởng tượng nổi.
Từng gặp nhau khi nào?
Hắn đâu có nhận đồ đệ?
“Lão sư, đại thánh nhân còn sống không?”
Hứa Thanh Tiêu thốt ra.
“Không.”
“Đã mất rồi.”
“Vào thời thượng cổ, phong ấn xong mười hai Ma thần thì đã chết rồi, không thể nào sống đến bây giờ.”
Chu Lăng đáp lại.
“Không thể còn sống đến bây giờ, vậy tại sao đại thánh nhân nói đã từng gặp ta? Hơn nữa ý của chỗ ký tên này là gì?”
Hứa Thanh Tiêu nhíu mày hỏi.
“Không rõ nữa.”
“Vi sư cũng đã suy tư hồi lâu.”
“Ban đầu khi nhìn thấy ngươi vi sư cũng không biết nên nói gì nữa.”
“Trong đó nhất định có bí mật mà người khác không biết, nhưng bây giờ ngươi và ta đều không giải thích rõ được.”
“Nhưng có một vấn đề không cần hỏi nữa đó chính là ngươi chính là người mà đại thánh nhân chọn trúng, lần tai họa này sẽ do ngươi kết thúc.”
Chu Lăng đáp lại như vậy.
Vấn đề này, trên thực tế cũng làm cho ông ta suy nghĩ thật lâu.
Đây là chuyện không thể nào giải thích được.
Đại thánh nhân là người của thời đại thượng cổ.
Hứa Thanh Tiêu là người của thời đại này.
Cả hai chẳng thể nào tiếp xúc được, nếu như nhất định phải nói thì đây chính là tổ tiên của Hứa Thanh Tiêu đã gặp qua đại thánh nhân.
Nhưng đây lại là chuyện càng không thể nào, thời gian cách xa nhau như vậy, sao có thể sinh ra một tên hậu nhân có tướng mạo giống hệt như tổ tiên?
Cho nên điểm này rất rất kỳ lạ.
“Vậy, bây giờ học trò cần phải làm gì đây?”
Hứa Thanh Tiêu cũng nghĩ không thông, vì sao đại thánh nhân lại có chân dung của hắn, rồi vì sao lại bảo hắn là sư phụ của hắn?
Thế này vốn chẳng có manh mối gì, hơn nữa vốn chẳng có chỗ xuống tay, vì vậy Hứa Thanh Tiêu cũng không suy nghĩ nhiều.
Tạm thời để nó qua một bên.