“Ngăn cuộc nổi loạn này lại.”
“Không chỉ là giải cứu chúng sinh mà cũng là tự cứu bản thân.”
“Trong cơ thể ngươi có ma ấn hung thần, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chờ sau khi ba đại hung thần hoàn toàn phục sinh, ngươi sẽ hoàn toàn biến thành Ma thần, là Ma thần mới.”
Chu Lăng đáp lại.
“Ma thần mới sao?”
Hứa Thanh Tiêu nhíu nhíu mày.
Còn Chu Lăng thì gật đầu nói:
“Trong cơ thể ngươi có ma ấn tam ma, chắc cũng là bị người ta trồng vào.”
Chu Lăng nói:
“Bị người ta trồng vào sao?”
“Đây là chuyện không thể nào.”
Hứa Thanh Tiêu lập tức gật đầu, nếu như hắn bị trồng ấn tam ma vào thì sẽ có cảm giác, ai có thể trồng ấn tam ma vào trong cơ thể mình mà thần không biết quỷ không hay?
Nghe Hứa Thanh Tiêu đáp lại như vậy.
Chu Lăng gật đầu nói:
“Vi sư cũng rất tò mò, ai có năng lực trồng ấn tam ma vào cơ thể ngươi mà thần không biết quỷ không hay?”
“Nhưng đây là sự thật, điều này cần phải do ngươi tự suy nghĩ.”
“Chẳng qua những chuyện trước mắt cũng không tính là gì.”
“Chuyện mà ngươi cần làm chính là ngăn cản âm mưu của những người này.”
“Làm cho Đại Ngụy thống nhất Trung châu, trở thành cự bá, vương triều bất hủ thật sự, tất cả âm mưu quỷ kế ở trước mặt thực lực tuyệt đối đều chỉ là nói suông thôi.”
Chu Lăng vạch ra một con đường sáng cho Hứa Thanh Tiêu.
Sau đó nói con đường và nên lựa chọn như thế nào cho Hứa Thanh Tiêu.
Đạo lý lần này làm cho Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được lên tiếng:
“Lão sư, nếu như ngăn cản không được thì sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Đó chính là một kiếp nạn lớn.”
“Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, tất cả đã được định sẵn từ trong sâu xa rồi.”
“Thủ Nhân, vi sư nói nhiều như vậy không phải muốn ngươi đi cứu vớt thiên hạ, chỉ không hi vọng ngươi thành ma thôi.”
“Nếu như thật sự có một ngày như vậy thì ngươi cũng đừng trách vi sư.”
Chu Lăng thở dài một hơi rồi nói vậy.
Câu này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu hít một hơi thật sâu.
Hắn đã hiểu được mình đã bị cuốn vào trong kiếp nạn lớn này, muốn thoát ra là chuyện không thể nào.
Cách duy nhất chính là hủy diệt nó.
Hủy diệt một cách triệt để.
Về phần những lời mà Chu Lăng nói, Hứa Thanh Tiêu cũng không thèm để ý, nếu như hắn thật sự thành ma rồi thì trên thức tế hắn cũng không muốn giết hại chúng sinh đâu.
“Lão sư, nếu như ba đại hung thần không tỉnh lại thì ta cũng sẽ không nhập ma đúng không?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Ừ.”
Chu Lăng khẽ gật đầu.
“Trong cơ thể ngươi có ấn tam ma, giống như là ma niệm dị thuật, nhưng mặc dù bọn họ tồn tại trong cơ thể ngươi thì cũng không giống ma niệm, cần ngươi tăng tu vi lên.”
“Mà căn cứ vào sự biến hóa của âm lực trong trời đất, về lý luận thì ngươi có thể mượn nhờ sức mạnh của bọn họ để mạnh lên.”
“Nhưng ngươi vẫn phải giữ vững lòng mình.”
“Còn nhớ chữ mà vi sư đã tặng cho ngươi không?”
“Thủ Nhân, giữ vững nhân nghĩa trong lòng.”
Chu Lăng lên tiếng nói vậy.
“Học sinh đã hiểu.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, hắn hiểu rồi.
Đến đây rồi, Hứa Thanh Tiêu không muốn hỏi thêm gì nữa.
Hắn lẳng lặng ngồi trong thư phòng, Chu Lăng cũng không nói gì.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Đến cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu tự mình nghĩ tiếp mấy thứ này.
Ba ngày sau.
Sau khi bình minh xuất hiện.
Trong thư phòng, Hứa Thanh Tiêu đã chầm chậm ra ngoài, hắn đi vào trong trạch viện đứng trong ánh nắng, cũng đang trầm tư vài chuyện.
Trước mắt, tất cả mọi chuyện đều đã hoàn toàn rõ ràng.
Thánh nhân đời thứ tư và thánh nhân đời thứ năm vẫn còn chưa chết.
Bọn họ đứng phía sau màn, mục đích là vì trường sinh.
Không nói đến tốt xấu gì, cũng không phân ra thiên ác mà là lập trường đã không giống nhau.
Thánh nhân đời thứ năm là Chu lắng.
Thánh nhân đời thứ tư là Lý thánh, mà Lý thánh này lại có mối quan hệ to lớn với Tuân tử.
Là ai, đã không quan trọng nữa.
Bất luận là bọn họ ở sau màn hay là xuất hiện trước mặt hắn thì mục đích của bọn họ chính là hi vọng hồi sinh lại Ma thần.
Mà việc hắn cần phải làm chính là phải ngăn cản kiếp nạn lớn này.
Ngăn cản điểm quan trọng, chính là tứ đại ma vực.
Mười hai đại hạp cốc thì còn được.
Ba nơi là Ma hải, Ma thổ Đông châu còn có Ma quật Trung châu là những nơi quan trọng nhất.
Từ sau khi Ma hải sinh ra tai họa thì Hứa Thanh Tiêu đã điều tra đến ba nơi này.
Ma hải đã có chín khối bia đá trấn áp, điểm quan trọng là ở trên tấm bia đá.
Ma thổ Đông châu và ma quật Trung châu thì có phong ấn thượng cổ, cách duy nhất để phá vỡ chính là máu của chúng sinh.
Nói cách khác, mục đích tiếp theo cũng những người này là phát động chiến tranh, tạo nên huyết chiến.
Sau khi suy nghĩ rõ được điểm này, Hứa Thanh Tiêu cũng đã hiểu rõ.
Bọn họ hi vọng thiên hạ đại loạn.
Tốt nhất là tất cả đều chiến loạn.
Bất luận là dùng cách thức gì.
Chuyện của các châu khác Hứa Thanh Tiêu không lo được nhưng Trung châu, Hứa Thanh Tiêu đã có cách riêng.
Ngày thứ năm.
Vào đêm.
Hứa Thanh Tiêu từ biệt Chu Lăng.
Hắn muốn hồi triều.
“Thủ Nhân, ngươi bộc lộ dị thuật ở Ma hải, bây giờ mà về chỉ sợ sẽ chuốc lấy vô vàn phiền toái.”
“Nếu có thể thì hãy nghĩ cách để giải ảnh hưởng của chuyện này xuống rồi lại quay về.”
Nghe Hứa Thanh Tiêu nói muốn trở về, Chu Lăng đã lên tiếng, hắn biết hôm nay cả thiên hạ đều đã biết chuyện Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật.
Những lời đồn còn đang ầm ĩ, trong lúc quan trọng này, nếu như Hứa Thanh Tiêu trở về thì chỉ sợ là có chút không hợp lý.
Nhưng mà, đối với sự thuyết phục của Chu Lăng.
Hứa Thanh Tiêu lại lắc đầu:
“Lão sư, ta là vương của Đại Ngụy.”
“Cũng là bán thánh nho đạo.”
“Sao phải lo đến mấy lời đồn này?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, ánh mắt hắn bình tĩnh, không để ý mấy lời đồn nhảm này.
Đáp lại một cách mạnh mẽ như vậy.
Làm cho Chu Lăng sững sờ.