Khoảng thời gian này, Hoài Ninh thân vương cả ngày đều nói rằng Hứa Thanh Tiêu là ma.
Muốn nghiêm trị Hứa Thanh Tiêu.
Vì thế cho nên dễ làm người ta hoài nghi.
Mặc kệ là như thế nào.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi Hứa Thanh Tiêu trở về.
Hoàng cung Đại Ngụy.
Bên trong đại điện.
Triều hội vẫn mở ra như trước.
Chỉ là trên long ỷ.
Rõ ràng nữ đế có hơi không tập trung.
Ba tháng qua, nàng vẫn đang lo lắng cho Hứa Thanh Tiêu.
Liên quan đến những tranh luận trong vương triều.
Nàng không để ý.
Nàng chỉ hy vọng Hứa Thanh Tiêu trở về thôi.
Trở về một cách bình an vô sự.
Nhưng cũng chính trong ba tháng này, Quý Linh chợt nhận ra rằng mình lúc nào cũng lo lắng cho Hứa Thanh Tiêu.
Nàng không biết chuyện này là như thế nào.
Nhưng nàng chỉ biết rằng là.
Đại Ngụy không thể không có Hứa Thanh Tiêu.
Cũng vào lúc quần thần đang báo cáo thì đột nhiên, một âm thanh vang lên từ bên ngoài:
“Báo.”
“Bình Loạn vương đã về.”
Sau khi giọng nói kia vang lên.
Trong phút chốc.
Văn võ cả triều đều ngây ngẩn cả người.
Thời gian đã qua ba tháng rồi.
Hứa Thanh Tiêu đã về.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Chỉ là, đầu tiên, ánh mắt mọi người lộ ra nét mừng vui, ngay sau đó lại lộ ra vẻ lo lắng.
Dù sao thì bây giờ chính là lúc mà dư luận đang kịch liệt nhất.
Hứa Thanh Tiêu lại trở về ngay vào khoảng thời gian này cũng không phải là chuyện gì tốt.
Nhưng, trở về là tốt rồi, Bình An vô sự là được.
“Đi nghênh đón nhanh lên.”
Trên long ỷ, Quý Linh trực tiếp lên tiếng, trong ánh mắt lộ ra nét mừng rỡ.
Không thể nào che giấu được.
“Rõ.”
Người kia nghe lệnh.
Sau một khắc.
Kinh đô Đại Ngụy.
Cổng Đông môn.
Tất cả bách tính cũng đều an tĩnh trở lại.
Bởi vì một bóng dáng đang chậm rãi xuất hiện trong mắt mọi người.
Là bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu.
Thời gian ba tháng đi qua.
Người mà tất cả mọi người đều chờ mong cuối cùng cũng đã trở về.
Mà sau khi Hứa Thanh Tiêu trở về.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ kinh đô Đại Ngụy lại trào dâng thêm một lần nữa.
“Hứa đại nhân, bọn ta tin tưởng ngài.”
“Hứa thánh, bọn ta tin tưởng ngài.”
“Bái kiến vương gia.”
Ngoại trừ sự ngạc nhiên ban đầu thì rất nhanh sau đó, dân chúng đã kịp phản ứng trở lại, ai nấy đều nhao nhao lên tiếng.
Phủ Hoài Ninh vương.
“Hay lắm.”
“Trở về hay lắm.”
“Mau đi mời các vị vương gia cùng nhau vào cung.”
Giọng của Hoài Ninh thân vương vang lên, tràn ngập sự vui sướng.
Thiên Địa Văn cung.
“Trở về vào lúc này?”
“Ngược lại bản thánh muốn xem xem tên Hứa Thanh Tiêu này cuối cùng có năng lực gì đây.”
“Truyền lệnh của bản thánh, ba ngàn đại nho tụ tập lại ngoài cung, bản thánh vào cung.”
Vương Triều Dương lên tiếng.
Không bao lâu, bên trong đại điện hoàng cung, từng âm thanh truyền nhau đến.
“Báo, Hoài Ninh thân vương dẫn theo các vị vương gia vào cung, xin được diện thánh.”
“Báo, Á thánh Vương Triều Dương dẫn theo ba ngàn đại nho vào cung xin được diện thánh.”
“Báo, Quý hoàng tử vào cung xin được diện thánh.”
Sau từng âm thanh vang lên.
Trong triều đình.
Vẻ mặt của đám người thay đổi không giống nhau.
Bọn họ biết những người này đã chờ đợi từ lâu.
Trong lúc nhất thời, nhóm thần tử trầm mặc.
Bọn họ rõ ràng đang mang phiền phức đến cho Hứa Thanh Tiêu.
Nếu như không gặp thì rõ ràng là bao che.
Nhưng nếu như không từ chối gặp thì lại không tốt cho Hứa Thanh Tiêu lắm.
Sau khi do dự một lúc lâu.
Cuối cùng, giọng của Quý Linh vang lên:
“Bảo bọn họ trở về, hôm nay trẫm không gặp.”
Quý Linh lên tiếng.
Nàng đã đưa ra lựa chọn.
Không gặp.
Nhưng, chính vào lúc này, một âm thanh đã vang lên ngoài đại điện.
“Thần, Hứa Thanh Tiêu, bái kiến bệ hạ.”
Là giọng của Hứa Thanh Tiêu.
Ngay sau đó.
“Hứa ái khanh miễn lễ.”
Trên long ỷ.
Quý Linh lập tức lên tiếng.
Rất nhanh sau đó, Hứa Thanh Tiêu đã bước vào trong đại điện.
“Chúng thần tham kiến Bình Loạn vương.”
Sau khi Hứa Thanh Tiêu bước vào bên trong đại điện.
Trong lúc nhất thời, các triều thần ồn ào lên tiếng cúi đầu với Hứa Thanh Tiêu.
Còn Hứa Thanh Tiêu, hắn cũng chầm chậm hành lễ với đám người.
Sau đó Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía Quý Linh rồi nói với giọng bình tĩnh:
“Bệ hạ, để bọn họ vào đi.”
Giọng nói Hứa Thanh Tiêu rất bình tĩnh.
Hắn đã nghe được tiếng thông báo, cũng biết nữ đế đang lo lắng cho mình.
Nhưng hôm nay hắn đã dám trắng trợn xuất hiện như vậy.
Thì cũng đã chuẩn bị xong tất cả.
Tất nhiên không sợ.
Nghe thấy lời này của Hứa Thanh Tiêu.
Đám triều thần có hơi kinh ngạc.
Còn Quý Linh, nàng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Thấy trong mắt Hứa Thanh Tiêu chứa đầy sự bình tĩnh.
Ngay sau đó, Quý Linh hít sâu một hơi rồi chầm chậm mở miệng:
“Tuyên các vị vương gia vào cung.”
Giọng nói kia vang lên.
Trong lúc nhất thời, bên ngoài cung.
Mấy chục bóng dáng đang bước về phía đại điện.
Lúc này, trời vạn dặm không mây.
Nhưng bất luận là trong triều hay ngoài triều thì tâm trạng của mọi người người thì thấy kích động, người thì thấy nặng nề.
Hoàng cung Đại Ngụy.
Bên trong đại điện.
Có thể nói là toàn bộ Đại Ngụy đều đang chờ đợi Hứa Thanh Tiêu trở về.
Nhưng cũng có rất nhiều người không hi vọng Hứa Thanh Tiêu trở về.
Trong triều đình, lục bộ Thượng thư, thật ra các vị vương hầu quốc công cũng không hy vọng Hứa Thanh Tiêu trở về ngay vào thời điểm quyết định này.
Quý Nguyên, Vương Triều Dương, Hoài Ninh thân vương, những người đã chú ý đến từ lâu kia là người chờ đợi Hứa Thanh Tiêu trở về.
Trừ phi Hứa Thanh Tiêu có thể lấy ra chứng cứ gì đó nếu không thì chuyện xảy ra ở Ma hải khó mà bao biện nổi.
Nhất là Thượng thư lục bộ.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn tìm mọi cách để giảm ảnh hưởng xuống.
Trong vương triều Đại Ngụy còn dễ nói, dù sao thì bách tính ai cũng tin tưởng Hứa Thanh Tiêu, những chuyện mà Hứa Thanh Tiêu đã làm trong hai năm qua quả thật đã cải thiện được vấn đề ăn ở của bách tính, cũng khiến cho dân chúng được cơm no áo ấm.
Trước cảnh tình này.
Tất nhiên không cần tuyên truyền thêm gì thì ai nấy cũng đều tình nguyện tin tưởng Hứa Thanh Tiêu không phải là ma đầu.