Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1322 - Chương 1322: Năm Kế Hoạch Lớn, Hoài Ninh Thân Vương Phản Kèo, Vương Gia Phản Bội (3)

Chương 1322: Năm Kế Hoạch Lớn, Hoài Ninh Thân Vương Phản Kèo, Vương Gia Phản Bội (3)

“Vương triều Đại Ngụy có không ít quận, rất nhiều phủ, rất nhiều huyện, nếu thực sự muốn đạt được yêu cầu trong tấu chương, một trăm ba mươi vạn vạn lượng bạch kim, không tới một năm bèn tiêu hết sạch không còn chút dấu vết nào.”

“Mặc dù ý tưởng rất tốt, nhưng khó làm.”

Cố Ngôn lên tiếng, lần này ông ta nói chuyện vẫn còn giữ chút kẽ, nếu như đổi thành một người nào khác.

Ông ta nhất định cho người ta một bạt tai đá văng ra ngoài đường rồi.

Hứa Thanh Tiêu thì khác, Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ tình hình của Hộ bộ hơn bất cứ ai, cũng biết rất rõ cách phân chia ngân lượng của Đại Ngụy, không thể nào nói năng hồ đồ được.

Dám nói ra như vậy, chắc chắn có suy nghĩ gì đó khác.

“Sửa cầu đường, tăng binh nuôi binh, còn cho trẻ nhỏ đi học, người già có tiền dưỡng lão, mỗi một khoản này đều cần phải bỏ ra một con số lớn không đong đo được, Thủ Nhân, vừa nãy lão phu có thử tính toán qua một chút.”

“Quốc khố Đại Ngụy có một trăm ba mươi vạn vạn lượng bạch lim, rút ra một trăm vạn vạn lượng bạch kim, có thể giải quyết vấn đề sửa chữa cầu đường, còn về tăng cường quân đội cấp tiền nuôi quân, điều này căn bản không thể nào làm được, thêm kế hoạch cho trẻ đi học, người già dưỡng lão, sẽ càng là điều xa vời thực tế.”

“Chỉ thử tính một chút, năm trăm vạn vạn lượng bạc kim, cũng không đủ để thực hiện kế hoạch lớn như vậy nữa.”

Trần Chính Nho cũng lên tiếng theo, ông ta không phải người của Hộ bộ, nhưng cũng hiểu tình hình của Hộ bộ, thứ mà Hứa Thanh Tiêu nhắc đến, căn bản không cách nào làm được.

“Đúng vậy, chỉ tính đại thôi cũng đã là một con số kinh thiên động địa rồi.”

“Không thì thế này đi, dùng một nửa để sửa cầu đường, một nửa còn lại dùng để viện trợ binh lính được không?”

“Sửa cầu sửa đường là việc cấp bách cần làm hiện này, thúc đẩy sản lượng lương thực cũng là nhiệm vụ cần thực hiện gấp, cũng không thể thiếu việc viện binh nuôi binh, có thể sắp xếp sao cho hợp lí, nhưng hai kế hoạch sau, lại có chút không thực tế.”

Mọi người đều bàn luận, ngày thường bọn họ tìm đủ mọi cách để moi tiền từ Hộ bộ, nhưng sau khi xem xong kế hoạch của Hứa Thanh Tiêu, ai nấy đều bị doạ cho mất hồn.

Đặc biệt là con số mà Trần Chính Nho vừa mới đưa ra.

Năm trăm vạn vạn lượng bạch kim cũng chưa chắc đã hoàn thành được kế hoạch của Hứa Thanh Tiêu.

Có chí hướng lớn là một chuyện tốt, mọi người đều ủng hộ cả, nhưng vấn đề nằm ở chỗ kế hoạch so với thực tế cách nhau quá xa, khiến mọi người không cách nào tiếp nhận nổi.

Mà đối diện với sự nghi hoặc của mọi người, Hứa Thanh Tiêu cũng đưa ra câu trả lời của riêng hắn.

“Chư vị có lẽ hiểu nhầm rồi.”

Sau khi Hứa Thanh Tiêu cất lời, ánh mắt của chúng thần đều bất giác đặt lên người Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt cũng tràn đầy sự tò mò.

“Trong những kế sách mà bổn vương lập ra, kế thứ năm là quan trọng nhất.”

“Tất cả số ngân lượng sửa cầu đường, có thể nói là nhiều vô số kể, nhưng thứ thực sự phải đầu tư tiền tài vào là nhân lực.”

“Mà nếu muốn đời sau con cháu không cần tốn một văn tiền nào vẫn có thể đi học, muốn sau khi về già có thể hưởng một phần bổng lộc, cùng nhau sinh sống, thì bắt buộc phải làm những việc này.”

“Cho nên Công bộ cần xây dựng một cơ cấu mới, hợp tác với Hộ bộ, nhưng thường những người làm việc cho Vương triều, đãi ngộ so với người khác tốt hơn nhiều, chỉ cần hoàn thành những công việc thường phải làm trong giờ làm việc, liền có thể được hưởng chế độ chính sách mới.”

Hứa Thanh Tiêu nói ra suy nghĩ của mình.

Cũng không phải bóc lột bách tính, mà là mua một được hai, muốn con cháu đời sau được đi học miễn phí sao? Muốn khi về già mỗi tháng vẫn được nhận một chút bổng lộc phải không?

Nói nhiều có lẽ không phải rất nhiều, nhưng cũng đủ cho ngươi đủ ăn no.

Kết hợp hai điều kiện trên, muốn được hưởng phúc lợi từ chính sách mới của triều đình, vậy thì phải làm việc cho triều đình, suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu rất đơn giản, hai canh giờ thôi.

Chỉ cần làm công việc của hai canh giờ, làm trong vòng một năm thì tương lai sẽ được hưởng phúc một năm, chỉ cần làm đủ năm năm, con cháu đời sau sẽ được đi học miễn phí.

Nếu như vượt hơn mức hai canh giờ, thì kết toán tiền công, tiền công sẽ không nhiều, nhưng cũng sẽ không quá ít, ít nhất sẽ không thấp hơn tiền làm nông.

Hứa Thanh Tiêu tính toán thử qua, mỗi ngày có thể làm khoảng đâu đó bốn canh giờ.

Hơn nữa còn có thể chừa lại chút thời gian, để trồng trọt.

Nếu tính tổng lại, khoảng năm canh giờ.

Nơi này không phải thế giới bình thường, mà là thế giới tiên hiệp, dân chúng thà rằng làm việc nhiều chút, cũng không muốn phải nghèo đói khốn khổ.

Trước đây Đại Ngụy Bắc phạt, đánh tới mức dân chúng lầm than, thời điểm đó chỉ cần được ăn một miếng thôi là được rồi, nào ai quan tâm tới việc làm lụng có vất vả hay không?

Một công việc nhỏ nhoi không biết có bao nhiêu người giành nhau làm.

Hứa Thanh Tiêu đứng trên góc độ của vương triều Đại Ngụy nhìn, thì sẽ không ăn bớt của nhân dân, cũng sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của Đại Ngụy, dù sao ngân lượng cũng chỉ có chừng đó, muốn phát triển bắt buộc phải tiết kiệm.

Khi Hứa Thanh Tiêu nói ra kế hoạch cũng cách nghĩ của hắn, ánh mắt của mọi người lập tức sáng lên.

“Lão phu hiểu rồi, ý của Thủ Nhân là thông qua sách lược thứ năm, thu hút bách tính, giải quyết khoản ngân lượng phải chi cho lao động, chỉ cần bỏ ra khoản cho nguyên liệu là được.”

Trần Chính Nho đã hiểu ra, ông ta nhìn Hứa Thanh Tiêu, đặc biệt hỏi lại một câu.

“Ừm, Chính Nho, bổn vương đúng là có ý này.”

Hứa Thanh Tiêu gật đầu.

“Cũng chính là nói, đem những áp lực hiện đang có, đẩy lùi về sau này.”

Cố Ngôn cũng ngay lập tức hiểu được ý của Hứa Thanh Tiêu.

Sửa cầu sửa đường, bao gồm cả gia tăng binh số cùng tăng cường hỗ trợ nuôi binh, nhưng việc này đều cần một lượng lớn ngân lượng, nhưng vấn đề lớn nhất nằm ở nhân lực và sức lao động.

Còn thứ như nguyên liệu rất dễ xử lí, sửa cầu sửa đường trừ công cụ ra, không phải chỉ còn lại chuỗi việc khai thác đá từ núi vận chuyển các thứ sao.

Chủ yếu là tiền nhân công.

Bây giờ Hứa Thanh Tiêu đưa ra chính sách mới, chính là để dời áp lực mà vương triều đang phải chịu, đẩy về giai đoạn sau này.

Bình Luận (0)
Comment