“Đây quả thật là một cách hay.”
“Chỉ có điều, lỡ như sau này tình hình cũng không ổn thì phải làm sao?”
Thân là Hộ bộ thượng thư, đối với những việc thế này, thực ra Cố Ngôn không hề ủng hộ chút nào, chỉ vì giải quyết áp lực nội bộ mà đưa rủi ro phải chịu đẩy về sau, nếu như vương triều Đại Ngụy cứ phát triển đi lên, vậy thì không còn gì để nói.
Nhưng lỡ như vương triệu Đại Ngụy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy việc này chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ cả.
Bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, đến lúc đó nếu như vương triều phá sản, đến cơ hội vãn hồi cũng sẽ không có.
Cố Ngôn không phản đối thẳng, mà dùng câu hỏi này để thể hiện thái độ của bản thân.
Chuyện này, liên quan đến sự phát triển của Đại Ngụy, lẽ đương nhiên, chúng thần đều phải xem xét nghiêm túc.
“Những lời của Cố đại nhân, quả thật là điều có thể xảy ra, nhưng nay đã bước vào thời kì bất thường rồi, tất nhiên phải làm những việc không theo lẽ thường tình nữa.”
“Nay, Đại Ngụy có Long đỉnh quốc vận, mưa thuận gió hoà, chỉ cần Đại Ngụy có thể ổn định nội bộ, xử lí ngoại bộ, thống nhất Trung châu, vậy thì những việc mà Cố đại nhân lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra.”
“Mười năm sau, thuế lương thực sẽ được tăng thẳng lên mức sáu mươi hoặc bảy mươi, trong vòng trăm năm, khẳng định có thể đột phá lên mức trăm vạn vạn ngân lượng.”
“Đương nhiên, đến lúc đó dân số của Đại Ngụy ít nhất phải tăng gấp mười lần, số lượng ngân lượng cần sử dụng tất sẽ càng nhiều hơn.”
“Nhưng bất kể thế nào, nuôi sống những người này hoàn toàn không thành vấn đề.”
Ánh mắt kiên định, Hứa Thanh Tiêu nói.
Mười năm, hai mươi năm, thậm chí là năm mươi năm, một trăm năm sau, dân số của Đại Ngụy, bắt buộc phải tăng lên gấp mười lần, với tiền đề là không được xảy ra nội loạn.”
Dưới tình hình như vậy, Đại Ngụy sẽ không còn khái niệm về ruộng hoang nữa, bởi vì tất cả lương điền đều được sử dụng hết rồi.
Một khi dân số đông, làm cái gì cũng có lợi ích của nó, tiền đề là phải giải quyết từng việc theo trình tự.
Nói tới nói lui, kế hoạch này của Hứa Thanh Tiêu vô cùng vĩ đại, mà để chèo chống được kế hoạch này, nhất định phải dựa vào hai điều sau.
Thứ nhất, Long đỉnh quốc vận.
Bắt buộc phải bảo vệ được Long định quốc vận trong vòng trăm năm thậm chỉ là một ngàn năm, vương triều mưa thuận gió hoà, không có thiên tai mà sản lượng lương thực mỗi năm trồng ra phải càng ngày càng nhiều, người tài cũng phải ngày một nhiều thêm.
Thứ hai, công cụ.
Đại Ngụy muốn hoàn thành việc lột xác hoàn toàn, thì nhận định phải có chuyển biến cơ cấu sang công nghiệp nặng, từ nông nghiệp chuyển sang công nghiệp.
Nhưng quá trình chuyển đổi này rất phức tạp, không phải chuyện một người có thể giải quyết được.
Đây cũng là lí do Hứa Thanh Tiêu muốn đẩy mạnh phát triển giáo dục, chỉ có bồi dưỡng được lượng lớn người đọc sách, có văn hoá có năng lực, để bọn họ tự mình đến khắp nơi tìm tòi nghiên cứu.
Biết đâu có một ngày nào đó đột nhiên nảy ra một ý tưởng hay, sáng tạo ra máy chạy bằng hơi nước.
Đây cũng chẳng phải chuyện không thể xảy ra.
Mà hai điểm trên, chỉ có thể phó mặc cho số trời, sẽ phải mất rất nhiều thời gian bù vào, điều Hứa Thanh Tiêu có thể làm được chỉ có xây sẵn một bước đệm.
Tương lai có thể thành công hay không, quả thật không phải thứ Hứa Thanh Tiêu có thể quyết định được.
“Thủ Nhân, lão phu thấy quan điểm của ngươi rất hay, cực kì hợp thời, cực kì hợp lí.”
“Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, cho dù di chuyển áp lực đến hẳn năm mươi năm sau đi nữa, thì vẫn còn vấn đề tồn đọng, trước mắt quốc khố Đại Ngụy có một trăm ba mươi vạn vạn lượng bạch kim, cũng chưa đủ.”
“Ít nhất phải có ba trăm vạn vạn lượng bạch kim.”
“Một trăm vạn vạn lượng bạch kim, dùng để mở rộng trồng trọt sản xuất lương thực, một trăm vạn vạn lượng bạch kim dùng để sửa chữa cầu đường, một trăm vạn vạn lượng bạch kim, dùng để cấp bổng lộc hàng tháng, còn có dụng cụ đồ đạc ở Công bộ, còn thiếu một trăm bảy mươi vạn vạn lượng bạch kim lận.”
Trần Chính Nho coi như hiểu hoàn toàn Hứa Thanh Tiêu đang muốn làm gì.
Hứa Thanh Tiêu muốn tranh thủ cơ hội lần này, phát triển mạnh Đại Ngụy.
Trước đây Hứa Thanh Tiêu cũng từng nhắc đến, chỉ là sau đó bởi vì có quá nhiều chuyện nên mới bỏ lỡ.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu một lần nữa khởi động kế hoạch, ông ta tất nhiên đồng ý, nhưng vấn đề là muốn bắt đầu kế hoạch này, ngân lượng trong quốc khố Đại Ngụy nào có đủ đâu.
Ít nhất phải đợi ba đến năm năm nữa, nếu không thúc ép khởi công tiến hành kế hoạch, chỉ sợ làm được một nửa, hết mất ngân lượng rồi, trở thành trò cười vẫn còn nhẹ chán, chỉ sợ nhất dùng sạch ngân lượng rồi, việc làm vẫn chưa đâu ra đâu.
Rất dễ khiến triều đình ngã ngựa.
Số còn thiếu là một trăm ba mươi bảy vạn vạn lượng bạch kim, hơn nữa đây mới chỉ là con số tính sơ, nhất định không thể tính như vậy được, nếu thực sự tính toán ra còn phải mất nhiều hơn nhiều.
Phải cỡ hai trăm vạn vạn lượng bạch kim.
Một hơi lấy đâu ra lắm ngân lượng như vậy được?
“Sẽ có người đem tới tặng.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, ánh mắt của hắn vô cùng tự tin, hắn nói.
Lời này vừa nói ra, bá quan lại có chút tò mò, không nhịn được nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Sẽ có người tới dâng á?
Ai dâng cơ?
Một lần tặng tới hai trăm vạn vạn lượng bạch kim? Ai cơ? Kim chủ nào vậy?
“Thủ Nhân, ý của ngươi là?”
“Hứa vương gia, tự nhiên không không, ai lại đồng ý tặng ngân lượng cho chúng ta chứ?”
Chúng thần tò mò, nhìn Hứa Thanh Tiêu.
“Chư vị yên tâm, trước mắt thời cơ chưa chín muồi, đợi sau khi đến lúc rồi, rồi chư vị cũng sẽ hiểu thôi.”
“Nói tóm lại là, nếu như chư vị đại thần đồng ý với suy nghĩ của bổn vương, thì mau bắt đầu chuẩn bị, tạm thời ngân lượng có trong quốc khố, đủ để duy trì thời kì đầu.”
“Trong vòng nửa năm, bổn vương xin hứa, hai trăm vạn vạn lượng bạch kim, không sót một lượng.”
Hứa Thanh Tiêu vô cùng tự tin nói.
Khi những lời này được cất lên, chúng thần lại càng thêm tò mò.