Chỉ là Hứa Thanh Tiêu không nói, bọn họ tạm thời cũng chỉ đành ngứa ngáy trong lòng thôi.
“Vương gia, lão phu không nói nhiều nữa, nếu như trong vòng nửa năm, vương gia thực sự có thể đạt được hai trăm vạn vạn lượng bạch kim, lão phu đồng ý với kế sạch này, tận tâm tận lực phối hợp cùng.”
“Tất nhiên, còn cần sự đồng ý của bệ hạ.”
Nghe tới có ngân lượng, Cố Ngôn liền lập tức trở nên kích động, nếu như trong vòng nửa năm Hứa Thanh Tiêu có thể lấy được hai trăm vạn vạn lượng bạch kim, vậy thì Đại Ngụy sắp bay lên trời luôn rồi.
Ba trăm vạn vạn lượng bạch kim được thu vào, để lại hai ba mươi vạn lượng bạch kim làm nền.
Không đến ba năm, Đại Ngụy thực sự có thể trở nên phồn thịnh, hơn nữa không phải chỉ phồn thịnh bình thường, mà hưng thịnh đến mức khiến người khác phải sợ hãi.
“Trẫm cho phép.”
Quý Linh nói thẳng, cứ vậy đồng ý luôn.
Không ý kiến thêm gì nữa.
Đừng hỏi ta, hỏi là ta đồng ý luôn đó.
Vừa nghe được lời của Nữ đế, Hứa Thanh Tiêu liền không nhịn được cười nói.
“Vậy Cố thượng thư yên tâm chuẩn bị đi.”
“Có điều vẫn còn một việc nữa, quan thương trước đây của Đại Ngụy, chuyện này bổn vương cũng có nghĩ tới, qua một khoảng thời gian ngắn nữa, thuế thương nhân sẽ tăng lên năm phần, thư viện huỷ ưu tiên nhập học.”
Hứa Thanh Tiêu lại nhắc tới thêm chuyện này.
Ban đầu vì muốn nhân rộng guồng nước, cung cấp không ít lợi ích cho quan thương, bây giờ Đại Ngụy không cần tới nữa, đã đến lúc kiềm chế lại một chút rồi.
“Tăng lên năm phần ? Thư viện hủy ưu tiên nhập học?”
“Nếu làm như vậy, đám thương nhân này nào có thể để yên được?”
Chúng thần lên tiếng, mặc dù bọn họ công nhận, nhưng qua cầu rút ván nói cho cùng vẫn không tốt lắm.
“Đến đầu năm sau sẽ tiến hành, đợi ngân hàng của Đại Ngụy được hoàn thành, cho bọn họ quản lí một phần, cũng có như bồi thường một phần thay đổi, hơn nữa nếu như Đại Ngụy ngày một tốt lên, thương nhân cũng sẽ ngày một dễ làm ăn hơn.”
“Trong khoảng thời gian chọn lọc, nếu thực sự có người không đồng ý, vậy thì cứ để bọn họ phản đối đi.”
Hứa Thanh Tiêu cũng vẫn rất bình tĩnh.
Chiêu này xem như qua cầu rút ván, nhưng cũng không phải hoàn toàn rút ván luôn, sau khi xây dựng xong ngân hàng Đại Ngụy, đền bù cho bọn chúng một vài phần là được rồi.
Những ưu đãi khác bắt buộc phải thu hồi, nếu không thì đối với bách tính mà nói, chính là cực kì không công bằng.
Thời kì đặc biệt, đối đãi đặc biệt.
Nếu đã ổn định rồi, nên thế nào thì phải như thế ấy, lợi ích gì cũng bị thương nhân lấy hết rồi, vậy thì muôn dân càng thảm hơn rồi còn gì.
Đối diện với câu trả lời ngang ngược của Hứa Thanh Tiêu, chúng thần lại chẳng nói gì thêm, mấy việc này cũng chẳng là gì.
Sắp đến giờ rồi.
Hứa Thanh Tiêu không nói gì nữa, Nữ đế lập tức hiểu ý của Hứa Thanh Tiêu, liền chầm chậm cất lời.
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chư vị ái khanh về trước đi.”
“Hứa ái khanh ở lại, trẫm còn chuyện khác muốn bàn với khanh.”
Nữ đế lên tiếng.
Chúng thân cao giọng hô vạn tuế, sau đó đồng loạt cáo lui.
Đợi sau khi đại thần dời đi hết.
Giọng nói của nữ đế ngay lập tức vang lên.
“Hứa ái khanh, ma niệm trong cơ thể khanh, rốt cuộc là thế nào?”
Thấy chúng đại thần rời đi rồi, Quý Linh không chờ được cất tiếng, trong ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.
Đối mặt với câu hỏi của Nữ đế.
Hứa Thanh Tiêu không chút hoang mang.
“Bẩm bệ hạ, ma niệm không thể tiêu trừ, trước mắt cách duy nhất chính là giúp Đại Ngụy phồn thịnh, tập hợp Long đỉnh Trung châu, thống nhất Trung châu, dựa vào sức mạnh của vương triều, trấn áp thế lực âm trong thiên hạ, chỉ có vậy mới có thể trấn áp ma niệm trong cơ thể của thần.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời.
Câu trả lời này không khiến Nữ đế có chút ngạc nhiên nào.
Trước đó nàng cũng đã đoán được.
“Nếu như bạo phát thì sao?”
Nữ đế tiếp tục hỏi.
“Bệ hạ yên tâm, nếu như bạo phát, thần sẽ không liên luỵ tới Đại Ngụy.”
Hứa Thanh Tiêu bình thản lên tiếng, trả lời trước.
Nhưng lời này vừa nói xong, Nữ đế lại lắc đầu, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
“Trẫm, không muốn sẽ có một ngày như vậy.”
Nàng rất thẳng thắn, không muốn thấy Hứa Thanh Tiêu xảy ra chuyện gì.
“Ái khanh, khanh yên tâm, bất kể thế nào trẫm đều toàn lực ủng hộ khanh.”
“Bất kể phải trả cái giá nào.”
Nữ đế tiếp tục lên tiếng, khiến Hứa Thanh Tiêu có chút bất ngờ.
Bởi vì trong mắt hắn, Quý Linh là nữ đế, mà đế vương thì vô tình, nhưng không ngờ rằng nữ đế lại nói những lời như thế.
Nói không cảm động, tất là chuyện không thể.
“Thần, đa tạ bệ hạ.”
Hứa Thanh Tiêu cười rồi.
Chỉ là chưa đợi Hứa Thanh Tiêu nói tiếp, đột nhiên có một thái giám vội vàng đi vào, quỳ bái trước điện.
“Bệ hạ.”
“Hoài Ninh thân vương cầu kiến Bình Loạn vương.”
Sau khi giọng nói này vang lên.
Trong chốc lát, trong đại điện, Hứa Thanh Tiêu cùng nữ đế không kiềm được lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Không biết Hoài Ninh thân vương vào thời điểm thế này, đề nghị gặp Hứa Thanh Tiêu để làm gì.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt tràn ngập sự tò mò.
Có điều rất nhanh, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu liền vang lên.
“Nói với Hoài Ninh thân vương, bổn vương sẽ qua đó ngay.”
Mặc dù không biết Hoài Ninh thân vương lại đang muốn làm gì nữa, nhưng Hứa Thanh Tiêu bằng lòng đến gặp.
Thái giám liền lập tức rời đi.
Trong đại điện chỉ còn lại hai người.
“Bệ hạ, Hoài Ninh thân vương vẫn luôn mưu đồ soán vị, người này không thể giữ lại.”
Hứa Thanh Tiêu cất lời, thể hiện rõ suy nghĩ của mình.
Mà Nữ đế lại lắc đầu nói.
“Ái khanh, ông ấy dù sao cũng là thúc thúc của trẫm, là hoàng thất Đại Ngụy, nếu như ông ấy bằng lòng về quê ở ẩn, trẫm cũng bằng lòng cho ông ấy một đường lui.”
Nữ đế lên tiếng.
Nàng không muốn gánh trên mình cái danh xấu tàn sát người thân này, trừ khi rơi vào tình huống vạn bất đắc dĩ.
Nghe thấy lời này của Nữ đế.
Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ suy nghĩ của nàng.
“Mong bệ hạ yên tâm, nếu như Hoài Ninh thân vương biết điều thu mình, thần cũng sẽ không làm đến mức độ đó.”
“Nhưng nếu Hoài Ninh thân vương vẫn trầm mê bất ngộ, có vài chuyện, bệ hạ không làm được, chỉ đành để thần làm thay.”
Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng nói.
Mà Nữ đế gật đầu, nàng cũng hiểu rõ ý của Hứa Thanh Tiêu.