“Ái khanh, tất cả những việc khanh làm hôm nay trẫm đều hiểu, Đại Ngụy quả thật cần phải thanh tẩy sạch sẽ một lần, chuyện sau này, để trẫm làm đi, kẻ địch của khanh bây giờ quá nhiều, không thể cứ tiếp tục như vậy được.”
Quý Linh nói.
Nàng hiểu rõ mọi việc Hứa Thanh Tiêu làm ngày hôm nay.
Chính là muốn thanh lọc lại Đại Ngụy, tất cả những tên có gan cản đường Đại Ngụy, đều phải trục xuất hết hoặc là giết toàn bộ.
Không để lại bất cứ mầm hoạ nào, phải tập trung quyền lực lại.
Đây là chuyện đế vương nào cũng phải làm, từ xưa đến nay, đều là đế vương nói, phái chúng thần đi làm, kiềm hãm lẫn nhau.
Nhưng hiện giờ, Quý Linh không muốn Hứa Thanh Tiêu làm những chuyện thế này.
Nàng không muốn Hứa Thanh Tiêu tiếp tục phải đứng trước đầu gió nữa, nếu không thì, đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói, cực kì không có lợi.
“Bệ hạ yên tâm, thần biết chừng mực, có những chuyện, thân biết nên làm, cũng có những việc thần biết không được làm.”
Hứa Thanh Tiêu không nói thêm gì nữa.
Trong lòng hắn tự có tính toán.
Chuyện nên do hắn đích thân làm, hắn nhất định sẽ không trốn tránh, chuyện hắn không nên đụng tay vào, hắn khẳng định sẽ không lo chuyện bao đồng.
Đã đến bước này rồi, cũng chẳng còn gì phải do dự nữa, bản thân hắn quả thực đã đến lúc phải ra tay.
Nếu còn không giải quyết mớ thị phi này đi, Đại Ngụy có muốn phát triển tiếp, không còn gì nghi ngờ nữa, chính là người điên nói mớ.
“Được, vậy khanh mau đi đi, có chuyện gì có thể tới tìm trẫm bất cứ lúc nào.”
Quý Linh gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
“Ngô hoàng vạn tuế, thần cáo lui trước.”
Hứa Thanh Tiêu chắp tay, say đó rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Đi về phía nhà lao.
Một khắc sau.
Nhà lao Đại Ngụy.
Nơi này ẩm thấp đáng sợ, ngoại trừ chút ánh sáng từ ánh đuốc, thì chẳng còn chút ánh sáng nào khác.
Tiến vào trong nhà lao.
Có lao đầu dẫn đường, Hứa Thanh Tiêu bước đi đầy hiên ngang, rất nhanh đã đến nơi sâu nhất.
Cũng rất nhanh liền nhìn thấy bóng dáng của Hoài Ninh thân vương.
Thực ra cơ hội gặp mặt của hai người rất ít, trừ mấy lần tranh đấu với nhau ra, phần lớn đều chưa từng gặp mặt.
Nay lại chưa đến hai năm, lại gặp lại nhau, một người trong phòng giam, một người đứng ngoài phòng giam, thân phận địa vị cũng có sự thay đổi vô cùng lớn.
Quả là đời người không gì là không thể.
Ông ta ngồi trong phòng giam.
Ánh mắt bình tĩnh, không chút hoang mang sợ hãi, một khí chất lãnh đạm được rèn giũa qua thời gian.
Cảm nhận được sự xuất hiện của Hứa Thanh Tiêu.
Giọng nói của Hoài Ninh thân vương lập tức vang lên.
“Đến chút rượu thịt cũng không buồn chuẩn bị, Bình Loạn vương muốn khoe mẽ gì sao?”
Hoài Ninh thân vương cất lời, nói một câu vô cùng kì lạ cổ quái.
“Chuẩn bị vài món nhắm và rượu đi,”
Nghe thấy lời này, Hứa Thanh Tiêu cũng rất bình tĩnh, cho người đi chuẩn bị rượu thịt, sau đó lại cho người mở cửa nhà lao, đi vào trong.
Sau đó Hứa Thanh Tiêu ngồi đối diện với Hoài Ninh thân vương.
Ánh mắt hắn cũng vô cùng lãnh đạm.
“Nói đi, có chuyện gì lại tìm ta.”
Hứa Thanh Tiêu cất lời, mặt không thể hiện gì.
Hoài Ninh thân vương cũng không nói cho Hứa Thanh Tiêu ngay rốt cuộc có chuyện gì.
Mà là nhìn Hứa Thanh Tiêu, đánh giá cẩn thận từng chút rất lâu rất lâu.
Một lúc sau, Hoài Ninh thân vương mới nói tiếp.
“Ngươi có biết việc bổn vương hối hận nhất, là gì không?”
Ông ta nhìn Hứa Thanh Tiêu, hỏi như vậy.
“Không giết ta.”
Hứa Thanh Tiêu còn không cần dùng tới não để đoán, liền biết ngay Hoài Ninh thân vương muốn nói gì.
“Ừm, chuyện bổn vương hối hận nhất, chính là không giết ngươi.”
“Có điều bổn vương không hận ngươi, ngươi có tin không?”
Hoài Ninh thân vương mở lời, ông ta không do dự thừa nhận, nhưng cũng nói một câu rất đỗi lạ kì.
“Tại sao không hận?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Ngươi có trời giúp.”
“Bổn vương vẫn luôn hối hận, ban đầu không giết ngươi ngay, nhưng có lúc suy xét cẩn thận, thì cho dù bổn vương có được quay trở về quá khứ, chắc là bổn vương cũng không giết nổi ngươi.”
“Đến ông trời cũng đang giúp ngươi, số trời đã vậy rồi.”
“Thiên hạ cần có ngươi, cho nên ngươi mới xuất hiện.”
“Nếu không thì, với những chuyện ngươi từng làm, đổi lại thành một người khác, chỉ sợ đã chết không chỗ chôn rồi.”
“Cho nên bổn vương nghĩ thông suốt rồi, cũng đã hiểu rõ rồi, đấu với ngươi, sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp cả.”
Những lời này của Hoài Ninh thân vương, khiến Hứa Thanh Tiêu có chút ngạc nhiên.
Hay lắm.
Lão già này quả đúng là người thức thời mà, thế mà đã hiểu rõ đạo lí này rồi.
“Vậy ý của vương gia là gì?”
“Gọi ta tới đây, chỉ vì muốn nói cái này thôi sao?”
Hứa Thanh Tiêu thu lại suy nghĩ, nhìn Hoài Ninh thân vương, trong mắt tràn đầy sự tò mò, không hiểu Hoài Ninh thân vương tìm hắn để làm gì đây?
Chỉ vì chuyện này thôi hả?
Nói cho hắn nghe, không đấu nữa thôi hả?
Cười cái hoá giải ân oán luôn hả?
“Tộc Man Di sắp xâm lược Đại Ngụy rồi.”
Sau đó, Hoài Ninh thân vương lại tiếp tục nói, chẳng qua là dùng Võ đạo truyền âm, không phải nói thẳng ra bên ngoài.
“Xâm lược Đại Ngụy?”
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhăn mày, hắn biết Hoài Ninh thân vương tìm hắn chắc chắn có việc gì đó.
Nhưng không ngờ lại là chuyện này.
“Ừm, hơn nữa bọn chúng còn có mưu đồ khiến Ma hải bạo loạn lần nữa, cứ để như vậy, lệnh cấm Nhất phẩm vẫn còn.”
“Mà vương triều Sơ Nguyên âm thầm luyện ra một loại pháp khí, tên gọi là Thiên lôi đại pháp, sức mạnh không thể xem thường, ngang ngửa với sức mạnh của Tứ phẩm, nhưng bổn vương đoán, có thể là Tam phẩm hoặc thậm chí có thể ngang với Nhị phẩm, những thứ này chính là chỗ dựa của tộc Man di.”
“Còn nữa, lúc trước bọn chúng muốn bổn vương giao cho bọn chúng bản đồ phòng thủ của Đại Ngụy ở biên cảnh.”
“Bổn vương giao rồi.”
Hoài Ninh thân vương nói ra một tràng dài, thông báo hết mọi thông tin.
Nhưng nói đến đoạn cuối, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được nheo mày.
“Ngươi giao rồi?”
Nghe đến câu này, Hứa Thanh Tiêu có chút tức giận.