Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1357 - Chương 1357: Bốn Khẩu Đại Pháo Nhất Phẩm? Long Đỉnh Trung Châu Sắp Thành Rồi? (5)

Chương 1357: Bốn Khẩu Đại Pháo Nhất Phẩm? Long Đỉnh Trung Châu Sắp Thành Rồi? (5)

Ba khẩu Thần Võ đại pháo này đều là nhị phẩm, nhưng nhìn vẻ ngoài cũng không quá khác biệt với nhất phẩm.

Nhưng, toàn thế giới đều ngây dại.

Bọn họ đã được mở mang uy lực của Thần Võ đại pháo nhất phẩm rồi.

Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không tính được rằng Hứa Thanh Tiêu lại có thể lấy ra bốn khẩu?

Yên tĩnh.

Cực kỳ yên tĩnh.

Đột Tà đại đế và Sơ Nguyên đại đế chìm sâu vào sự trầm mặc.

Mà chính ngay lúc này.

Giọng Hứa Thanh Tiêu cũng chậm rãi vang lên.

“Truyền lệnh.”

“Trong mười hai canh giờ.”

“Chiếm lĩnh Man tộc.”

“Hun đúc linh hồn của Đại Ngụy ta!”

Khi Hứa Thanh Tiêu mở miệng, các tướng sĩ Đại Ngụy càng thêm nhiệt huyết.

Đại quân giống như thủy triều tràn vào trong Man tộc.

Vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên lẳng lặng theo dõi hết thảy. Bọn chúng biết, hiện giờ đại cục đã định.

Cho dù muốn giúp, cũng không giúp được.

Chủ yếu là bọn chúng đã bị bốn khẩu đại pháo nhất phẩm dọa sợ đứng hình.

Nhưng rất nhanh, tin tức thứ nhất truyền đến.

Lại làm cho thiên hạ kinh động lần nữa.

Man Vương đã tự sát.

Tự sát ngay trong hoàng cung.

Đồng thời hạ chiếu cáo tội mình, nguyện đầu hàng Đại Ngụy, chỉ cầu Đại Ngụy không lạm sát người vô tội.

Tin tức truyền đạt ra, Trung Châu liền sôi trào.

Nhưng khi chiếu cáo tội và thư xin hàng xuất hiện.

Khoảnh khắc này, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.

Trên vùng trời của Man tộc, khí vận cuồn cuộn không dứt đang tràn đến Đại Ngụy.

Mà long đỉnh vẫn luôn ở trên vòm trời của kinh đô Đại Ngụy.

Đột nhiên truyền đến từng tiếng rồng ngâm.

Mỗi một tiếng rồng ngâm đều vang vọng khắp toàn bộ Trung Châu.

“Trung Châu long đỉnh sắp thành rồi.”

Đột nhiên.

Cũng không biết giọng nói vang lên từ đâu hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Mà các thế lực lớn trong thiên hạ cũng nhìn long đỉnh không chớp mắt.

Trung Châu long đỉnh trong truyền thuyết.

Sắp hoàn thành rồi sao?

Man Quốc.

Khí vận khủng khiếp tuôn thẳng về phía Đại Ngụy.

Dưới sức mạnh tuyệt đối, Man Quốc không có tý sức lực phản kháng nào hết.

Man Quốc đầu hàng.

Đầu hàng một cách bất thình lình.

Vương triều Sơ Nguyên cộng với vương triều Đột Tà cũng không kịp phản ứng lại.

Có hơi nhanh quá.

Bên này bọn ta còn đang tranh thủ hộ ngươi, ấy thế bên ngươi đã đầu hàng luôn rồi?

Đúng là chẳng để lại chút mặt mũi nào cho hai đại vương triều hết!

Đặc biệt là việc Man Quốc tự hạ chiếu cáo tội mình, ngay việc này đã là chỗ mà bọn họ không tài nào nghĩ tới được.

Man Quốc hạ chiếu tự cáo tội, đồng nghĩa với việc chúng thừa nhận khơi chiến tranh xâm lược, bị Đại Ngụy tiêu diệt cũng đáng đời.

Nhưng mà, người trong thiên hạ đều hiểu rõ, không phải Man Quốc đầu hàng trước, mà do Thần Võ đại pháo của Hứa Thanh Tiêu quá khủng bố.

Pháo bắn ra liên hoàn còn chưa nói đến, tuyệt vọng hơn nữa là Hứa Thanh Tiêu có tận bốn cỗ Thần Võ đại pháo.

Không ai có thể chạm trán với Hứa Thanh Tiêu hết.

Dựa vào bốn cỗ Thần Võ đại pháo này, Man tộc ắt bại.

Vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cũng không giữ nổi Man tộc đâu, Hứa Thanh Tiêu đã nói rồi.

Cho nên, bây giờ đầu hàng luôn đi, ít nhất còn có thể bảo toàn được một chút, nếu không cứ tiếp tục cứng đầu chống cự, chọc Hứa Thanh Tiêu tức lên, đến lúc đó máu chảy thành sông đấy.

Man Vương đầu hàng tự sát, thật ra là lựa chọn đúng đắn nhất.

Nhưng nguyên nhân chủ yếu, vẫn là thái độ của hai đại vương triều.

Man tộc vừa bại, hai đại vương triều không chút do dự yêu cầu tài nguyên.

Nói cách khác, bản thân mình chẳng qua chỉ là quân cờ của hai đại vương triều, thậm chí còn là cái loại quân cờ nói bỏ là bỏ đi vậy.

Man tộc biết, nhưng Man tộc không ngờ hai đại vương triều sẽ tàn nhẫn như thế.

Một khi đã vậy, chi bằng trước khi chết, kéo hai đại vương triều đổ cùng tý nào thì hay tý đấy.

Mà theo Man tộc đầu hàng.

Trận chiến lần này của Đại Ngụy, toàn thắng.

Đây là chiến thắng của cuộc chiến đối ngoại, hiển nhiên nhờ vậy, khí vận của Man Quốc đổ thẳng về phía Đại Ngụy.

Vương triều cường thịnh, quốc thái dân an là gốc rễ, mà lúc quốc gia yên ổn rồi, cũng chỉ sót lại việc khai cương khoách thổ.

Lúc Đại Ngụy cường thịnh, hoàn thành khai cương khoách thổ, nhờ vào đó, quốc vận sẽ nhận được sự tăng trưởng cực lớn.

Giờ phút này.

Bên trên kinh đô Đại Ngụy.

Long đỉnh của Đại Ngụy lung linh lóng lánh, tiếng rồng ngâm càng lúc càng vang.

Vương triều Đột Tà.

Trong hoàng cung.

Có người không khỏi lên tiếng.

"Hứa Thanh Tiêu, đúng là làm một cái kế sách khủng khiếp thật đấy."

"Hắn đã sớm tính đến bước này rồi, trước khi Man tộc xâm chiến, hắn đã tính đến bước này rồi."

"Lúc long đỉnh của Đại Ngụy tới lúc lột xác, muốn lột xác thành Trung châu long đỉnh chân chính, nhất định phải mở rộng đối ngoại."

"Hắn đã tính ra được Man Quốc sẽ xâm chiếm Đại Ngụy, cho nên vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, thà rằng hy sinh mạng sống của con dân Đại Ngụy trong hai mươi ba thành kia, cũng chỉ vì đúc được Trung châu long đỉnh."

"Kẻ này quá độc ác, là ta tính sai rồi, cứ nghĩ hắn là Á Thánh của Nho đạo, hẳn là phải thương xót cho người trong thiên hạ, lại không nghĩ rằng, hắn có thể lo liệu sẵn đến nhường này."

Thừa tướng Đột Tà nói.

Hắn đã tính toán đến rất nhiều khả năng, nhưng không bao giờ tính đến, Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại đi nước cờ như này.

Từ lúc bắt đầu, Hứa Thanh Tiêu đã nghĩ xong hết thảy rồi.

"Ý của thừa tướng đang nói, Hứa Thanh Tiêu đã sớm biết Man tộc sẽ xâm chiếm Đại Ngụy?"

"Tâm cơ kẻ này sao lại sâu đến như thế?"

"Hai mươi ba thành, từ bỏ người dân của hai mươi ba thành, là vì chuyện này?"

Đủ loại bá quan Đột Tà đều hết sức tò mò nhìn về phía thừa tướng Đột Tà.

"Đúng."

Thừa tướng Đột Tà thở dài, hắn không muốn trả lời, nhưng đây là sự thật.

Nói thế xong, đế vương Đột Tà không nhịn được nhíu mày, nhìn thừa tướng nhà mình nói.

"Nói như thế, chẳng lẽ hắn không sợ trẫm liên thủ với vương triều Sơ Nguyên hả?"

"Đại Ngụy tuy mạnh, nhưng hai đại vương triều hợp sức lại, cũng không phải thứ mà Đại Ngụy có thể chọc vào được."

Đột Tà đại đế hỏi dò.

Bình Luận (0)
Comment