Nhưng lời này treo đầy nhân nghĩa đạo đức giả dối, làm người khác buồn nôn.
"Trung châu long đỉnh chính là nhờ Bình Loạn Vương của Đại Nguỵ đúc thành, khí vận đó cũng phải do chính Bình Loạn Vương giành được, từ lúc nào đến phiên ngươi rồi?"
Lời của Nữ đế cũng vô cùng khí phách.
Đây là thứ của Đại Nguỵ, không đến lượt Vương Triều Dương xí tay vào.
Nhưng những lời này nói ra, Vương Triều Dương lập tức vịn vào kẽ hở trong lời của Nữ đế, ngay đó hỏi thẳng.
"Vậy theo ý của bệ hạ, con dân trong thiên hạ chẳng tính là thứ gì sao?"
Hắn lên tiếng hỏi, cũng coi như giăng cho Nữ đế một cái thòng lọng.
Nói vừa dứt, lời của Trần Chính Nho vang lên.
"Láo xược."
"Đừng có ở đây yêu ngôn hoặc chúng."
"Trung châu long đỉnh chính là long đỉnh của Đại Nguỵ lột xác mà thành, không phải tranh giành cướp lấy khí vận của cả thiên hạ đúc ra."
"Long đỉnh nhờ Hứa thánh đúc ra được, từ lúc nào đến lượt ngươi đến tranh cướp rồi."
Trần Chính Nho lên giọng, ông không thể để Nữ đế nói tiếp được, dù sao cứ theo đà này sẽ bị kéo xuống nước mất.
Nữ đế có lẽ sẽ nói vài lời sai sót, bị người ta bắt chẹt.
Nàng là Nữ đế của Đại Nguỵ, thân phận cao thượng, bất luận nói câu gì đều sẽ bị lợi dụng, mang đến ảnh hưởng không tốt.
Đối mặt với lời nói của Trần Chính Nho.
Chốc lát đã có một giọng nói khác vọng lại.
"Long đỉnh của Đại Nguỵ thuộc về Đại Nguỵ, lời này không sai, nhưng Trung châu long đỉnh, chính là nhờ khí vận của cả Trung châu đúc thành."
"Từ lúc nào trở thành đồ của Đại Nguỵ rồi?"
"Hơn nữa, muốn đội mũ miện, tất phải thừa nhận gánh nặng của nó, Vương thánh lập đại hồng nguyện lớn thế, nguyện người trong thiên hạ ai cũng như rồng, lại vì thiên hạ ngăn chiến, đây là chuyện vô cùng tốt, bất luận là đối với Đại Nguy, hay là đối với người trong thiên hạ mà nói, đây đều là một chuyện cực tốt."
"Mong rằng bệ hạ chớ có ngăn cản công đức vô lượng này, nếu không, đất trời sẽ giáng tai họa xuống."
Là Thanh Tịnh đạo nhân.
Thất Tinh Đạo Tông rời khỏi Đại Nguỵ, nhưng lão ta vẫn chưa đi, vẫn ở trong Đại Nguỵ như trước, chính vì lo liệu cho chuyện này.
Lời lão cất lên.
Đồng thời cũng xuất hiện một cái gán cho, dùng người trong thiên hạ đến ép Nữ đế.
"Nực cười."
"Chỉ vì muốn ngăn cản một tên quèn Á Thánh, sẽ xuất hiện thiên tai nhân hoạ giáng xuống?"
"Vậy, trẫm, nay ngược lại càng muốn nhìn xem, thiết kỵ của Đại Nguỵ mạnh, hay là miệng lưỡi của đám người các ngươi mạnh."
Nữ đế lên tiếng.
Đã đến thời điểm cam go này rồi, nàng cũng không cần phải che giấu cái gì nữa.
Nên nhấc kiếm thì phải nhấc kiếm.
Trung châu long đỉnh, vượt qua hết thảy, đặt trên phương diện này, thì không có bất cứ thoái nhượng nào hết.
Nhìn thấy thái độ của Nữ đế cường ngạnh như vậy.
Trong phút chốc, trong Thiên Địa văn cung, tiếng đồng thanh của ba ngàn Đại nho cũng vang lên.
"Xin bệ hạ Đại Nguỵ hãy nghĩ vì người trong thiên hạ."
"Xin bệ hạ Đại Nguỵ hãy nghĩ vì người trong thiên hạ."
Tiếng hô vang đại quy mô vang lên, đây là ép buộc Nữ đế phải chấp nhận.
Kèm theo tiếng đồng thanh của ba nghìn Đại nho, Thiên Địa văn cung cũng bộc phát ra hào quang lộng lẫy, chọc thủng bầu trời, hội tụ thành bóng mờ của năm Thánh nhân.
Thánh lực cuồn cuộn phủ kín Đại Nguỵ, Trung châu long đỉnh cũng hơi đong đưa, có chút mất khống chế.
Nguyên nhân không gì khác.
Bởi vì đại hồng nguyện của Vương Triều Dương đúng là rất lớn, nếu như thiên địa tán thành, thì sẽ được phân cho khí vận của Trung châu long đỉnh.
Suy cho cùng mong người người như rồng, lại vì thiên hạ ngăn chiến, đối với thiên địa mà nói, đây là một chuyện tốt.
Giúp có thêm nhiều dương lực.
Về phần tranh đấu giữa người với người, đây không phải phạm vi mà thiên địa có thể cai quản được, chỉ cần nằm trên tư tưởng là được, còn đâu mặc kệ.
Nói như vậy, nếu đại hồng nguyện này lập ra, thiên địa sẽ không chấp nhận, dù sao Vương Triều Dương chẳng qua chỉ là một tên Á Thánh mà thôi, trừ khi Vương Triều Dương là Thánh nhân,
Nhưng điểm mấu chốt nằm ở chỗ, có nhiều người giúp Vương Triều Dương.
Điều này tương đương với buộc nhau lại chung một chỗ, nếu như Vương Triều Dương không làm được, thì những người này cũng sẽ chịu một phần liên luỵ.
Trung châu long đỉnh lắc lư qua lại liên tục.
Nho đạo, Tiên môn, vương triều, còn có ý chí của rất nhiều người trong thiên hạ, cùng với những tồn tại ẩn giấu trong âm thầm, tất cả đều đang ủng hộ Vương Triều Dương.
Thứ sức mạnh này rất mạnh.
Tranh đoạt Trung châu long đỉnh, cũng phải có được sự tán thành của thiên địa.
Nếu như chỉ là long đỉnh của Đại Nguỵ, vậy đúng theo lời của Nữ đế nói sao là vậy, nhưng nếu cái này đã lột xác thành Trung châu long đỉnh, vậy khác biệt hoàn toàn.
Đây là thứ do khí vận của cả Trung châu ngưng tụ lại, một nửa đến từ chính Đại Nguỵ, mặc kệ là ai tranh đoạt, thì một nửa phải để lại cho Đại Nguỵ.
Đây cũng là một loại bảo đảm.
Nhưng mà nếu bị người ta cướp mất một nửa đi rồi, phiền toái sẽ càng lớn hơn nữa, giống như việc ngươi vừa mới thống nhất vương triều, kết quả có một tên cũng mang một chữ "vương" sóng vai cùng ngươi ngồi chung long ỷ ấy.
Không những buồn nôn khó chịu, càng quan trọng hơn chính là quyền lực sẽ bị phân hoá, trừ khi người này là Hứa Thanh Tiêu, nói cách khác, Quý Linh sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào khác khống chế Trung châu long đỉnh.
Nhưng rắc rối ở chỗ, Vương Triều Dương dám lập đại hồng nguyện, lại có nhiều người ủng hộ hắn đến vậy, đối với Đại Nguỵ mà nói thì vô cùng xấu.
Đấy còn phiền phức nữa.
Trong Thiên Địa văn cung.
Ý cười trên mặt Vương Triều Dương không tài nào che giấu được.
Đã đến nước này rồi, không người nào có thể ngăn cản hắn giành được Trung châu long đỉnh.
Đại hồng nguyện hắn lập quá lớn.
Bình thường tới nói, thiên địa chắc hắn sẽ không chấp nhận, nhưng bây giờ thiên địa đã cảm ứng được, đồng ý chấp nhận, vậy mình thắng chắc rồi.
Hắn cũng biết, vương triều Đại Nguỵ đang đợi Hứa Thanh Tiêu trở về.
Nhưng thế thì sao nào?
Cho dù Hứa Thanh Tiêu có về, cũng chẳng thay đổi được cái gì hết.
Bởi vì kết cục đã định rồi.
Nhưng, ngay tại đây.
Một âm thanh còn hào hùng vang vọng hơn nữa, chậm rãi vọng đến.
"Ta chính là Hứa Thanh Tiêu, hôm nay lập bốn mươi tám đại hồng nguyện."
Âm thanh vĩ đại trong nháy mắt đã vọng đến khắp vương triều Đại Nguỵ.