“Trẫm đã lệnh cho Hộ Bộ liệt kê lại một bản danh sách, các ngươi vẫn nên nhìn một chút rồi hẵng bàn. Nếu như có thể chấp nhận, Thần Võ đại pháo sẽ giao cho hai triều, nếu như không thể chấp nhận thì thương lượng tiếp.”
Nữ đế lên tiếng.
Rất nhanh, Hộ Bộ thượng thư Cố Ngôn lấy ra một chồng danh sách vật tư rất dày rồi đưa cho hai vị thân vương.
Đối mặt với yêu cầu Nữ đế, hai vị thân vương đều cảm thấy không sao.
Hơn nữa lần này thoạt nhìn còn dày hơn lần trước một chút, nhưng không thành vấn đề, không phải là muốn tài nguyên sao?
Chỉ là sau khi hai vị thân vương cầm bản danh sách, lật ra tờ đầu tiên, tức khắc liền ngây ngẩn cả người.
Đây không phải là danh sách vật tư mà là hoá đơn vật tư.
“Bệ hạ, đây là…”
Thân vương Đột Tà hơi sững sờ nhìn về phía Nữ đế.
Người nọ không nói gì cả.
Hộ Bộ thượng thư Cố Ngôn chỉ vào hàng danh sách của mấy cỗ xe pháo bên ngoài.
“Hai vị Vương gia, đại pháo thần võ nhị phẩm có ý nghĩa rất lớn, Đại Ngụy chẳng qua cũng chỉ có một khẩu đại pháo thần võ nhất phẩm. Nói cách khác, Đại Ngụy đã lấy ra vũ khí quốc gia cho hai triều, chỉ cầu thiên hạ thái bình.”
“Nhưng phí tổn tạo ra hai khẩu đại pháo thần võ này bao nhiêu, có thể nói là con số thiên văn. Những bản liệt kê vật tư này cũng đã được tính toán tỉ mỉ kỹ càng, Đại Ngụy một xu cũng không lời, hoàn toàn là phí tổn.”
“Nếu hai triều cảm thấy không hợp lý, vậy có thể tự mình luyện chế, Đại Ngụy tuyệt đối không ngăn trở. Nếu như cần sự trợ giúp, Đại Ngụy cũng sẽ cử đại sư luyện khí đến viện trợ hai triều.”
Giọng điệu của Cố Ngôn rất bình tĩnh, giao dịch là không thể tránh khỏi, đương nhiên là phải kiếm một khoản kha khá rồi.
Thần Võ đại pháo tam phẩm là một giá.
Thần Võ đại pháo nhị phẩm chắc chắn không phải cùng một mức giá.
Điều y nói cũng là sự thật, Đại Ngụy chỉ có một khẩu Thần Võ đại pháo, đáng lẽ ra không được nói câu này, nhưng nói ra có thể mê hoặc được quân địch cũng tốt.
Dù sao hai đại vương triều cũng sẽ không tin.
Đối mặt với những lời của Hộ bộ thượng thư, hai vị thân vương nhìn nhau một cái, rồi sau đó lại bắt đầu lật xem danh sách vật tư.
Ước chừng mười lăm phút sau.
Hai vị thân vương khẽ khẽ thở phào, tuy vật tư rất nhiều nhưng không có tổn hại đến gốc rễ. Nói trắng ra chính là đào rỗng quốc khố mà thôi.
Những thứ như tiền tài ngân lượng sẽ không ảnh hưởng đến căn cơ, cùng lắm thì năng nhặt chặt bị khoảng ba bốn năm.
Vì vậy, hai vị thân vương chỉ trầm tư một hồi liền cho câu trả lời.
“Xin hỏi bệ hạ, lúc nào thì có thể bàn giao?”
Bọn hắn dò hỏi.
“Chiếu theo vật tư trên danh sách, khi nào vận chuyển vào trong kinh đô Đại Ngụy thì khi đó sẽ bàn giao.”
Nữ đế cũng rất thẳng thắn, xem ra là thật sự sẽ không tiếp tục kéo dài nữa.
Nhận được câu trả lời này, mọi người đều gật đầu hài lòng, việc này không phải vấn đề gì to tát.
“Ba ngày sau, triều ta ắt sẽ vận chuyển toàn bộ số vật tư đến cảnh nội Đại Ngụy.”
“Triều ta cũng thế.”
Hai vị thân vương trả lời.
“Tốt! Nếu đã như thế, thì việc này liền quyết định vậy đi.”
Nữ đế gật đầu.
Rất nhanh, hai vị thân vương cáo lui, bắt tay vào chuẩn bị danh sách tài nguyên.
Đợi sau khi hai người kia thối lui.
Trong đại điện an tĩnh một hồi lâu, ước chừng non nửa một canh giờ, cuối cùng cũng có triều thần không nhịn được mở miệng.
“Bệ hạ, cứ thế mà tặng đại pháo thần võ cho bọn chúng sao?”
Là một hầu gia, hắn có chút không cam lòng, không kìm được liền hỏi.
Chỉ là vừa hỏi xong, giọng của Nữ đế cũng vang lên.
“Chỉ là Thần Võ đại pháo nhị phẩm, cho bọn chúng cũng không ảnh hưởng đến Đại Ngụy là bao. Ít nhất thì trong vòng mười năm, bọn chúng cũng không tạo ra được đại pháo nhất phẩm.”
Nàng rất tự tin, nhưng đây cũng là sự thật, chênh lệch giữa nhị phẩm và nhất phẩm quá lớn.
Thậm chí nàng dám nói trong vài thập niên tới, hai triều cũng không thể nghiên cứu ra Thần Võ đại pháo nhất phẩm.
Nhưng cũng không thể nói một cách chắc chắn như vậy, chung quy sức mạnh của một quốc gia khó mà tưởng tượng.
“Nhưng bất luận thế nào thì đối với Đại Ngụy mà nói giao vật ấy ra chung quy cũng không tốt lắm!”
Người đó tiếp tục nói.
“Vậy nên làm thế nào?”
Lập tức, Nữ đế khẽ nhíu mày nhìn về phía đối phương hỏi ngược lại.
Vừa nghe xong, chúng thần đều biết Quý Linh đã hơi tức giận rồi.
Nhưng người nọ vẫn tỏ vẻ không bỏ qua, nói.
“Vì sao nhất định phải nhượng bộ? Chẳng lẽ không thể tuyên chiến sao? Đại Ngụy sợ gì chứ?”
“Đánh thật một trận nói không chừng là một cơ hội ngàn năm có một, có thể tiêu diệt hai đại vương triều cùng một lúc, thống nhất Trung châu.”
Hắn rõ ràng có chút không phục, lời nói ra cũng nhuốm chút giận dữ.
Nhưng vừa dứt lời, tức khắc liền có người lên tiếng ngăn lại. An Quốc công là người đầu tiên đứng ra giận dữ quở trách.
“Không được nói năng càn quấy.”
“Chiến tranh là việc hệ trọng, há có thể xem như trò đùa?”
An Quốc công ra mặt răn dạy một tiếng, người nọ lập tức cúi đầu, nhưng vẫn có chút không phục.
Trên long ỷ.
Nữ đế dửng dưng theo dõi tất cả, sau đó nàng không có răn dạy đối phương mà chỉ đứng dậy nói.
“Không chiến, chính là ý của Bình Loạn Vương.”
“Thần Võ đại pháo là do Bình Loạn Vương luyện chế mà ra. Trẫm nghĩ… giao dịch lần này, bất luận là chư vị ái khanh hay là trẫm đều không có quá nhiều quyền lựa chọn.”
Nói xong lời này, Nữ đế cũng không tiếp tục nán lại nữa, nàng xoay người rời đi.
Mà các triều thần hoàn toàn im lặng.
Rất nhanh, một điều nghi ngờ xuất hiện ở trong lòng mọi người.
Đó chính là Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc đã đi đâu, sao thời gian dài như vậy rồi vẫn không xuất hiện?
Đã sắp sửa qua hai tháng mà vẫn không có chút động tĩnh, bế quan cần phải bế thời gian dài vậy sao?
Đối với nghi hoặc của quần thần, không ai có thể cho một câu trả lời.