Hai canh giờ sau.
Vương triều Đột Tà, Vương triều Sơ Nguyên đều nhận được tin tức.
Về phản hồi của Đại Ngụy, hai đại vương triều cũng bắt đầu thương nghị.
Vương triều Đột Tà.
Trong đại điện.
Đang là giữa trưa, mặt trời đã trên đỉnh đầu.
Trong đại điện, sau khi tin tức được truyền đạt trở về, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bách quan Đột Tà cũng sợ Đại Ngụy sẽ tiếp tục trì hoãn, hoặc là trực tiếp tuyên chiến.
Bọn chúng không phải sợ đánh không lại, mà là sợ nếu như chiến loạn, đối với Đột Tà mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.
Đánh thắng rồi thì có tác dụng gì?
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau, Trung châu càng loạn, đối với các thế lực khác chính là một chuyện không thể tốt hơn.
Chờ sau khi tam đại vương triều liều hết vốn liếng, chẳng nhẽ Đông châu, Nam châu, Tây châu, Bắc châu sẽ không rục rịch ngóc đầu dậy?
Hiện giờ, đây là tin tức tốt nhất.
Không giao chiến đối với ai cũng là chuyện tốt.
Có điều chính vào lúc này, giọng nói Hộ bộ thượng thư của Đột Tà vang lên.
“Bệ hạ, vật tư Đại Ngụy nêu ra có phải hơi nhiều không?”
Hộ bộ thượng thư lên tiếng, danh sách đã đưa đến trong đại điện. Vừa rồi gã tùy ý lật xem một chút, cảm thấy có chút không ổn.
“Không sao.”
Trên long ỷ, Đột Tà đại đế phóng khoáng mở miệng, chậm rãi cất tiếng.
“Đại Ngụy sẵn lòng đưa Thần Võ đại pháo nhị phẩm cho triều ta là đã đủ rồi. Khẩu Thần Võ đại pháo nhị phẩm giao cho Công bộ bắt đầu nghiên cứu, trong thời gian nhanh nhất phải nghiên cứu ra Thần Võ đại pháo nhất phẩm.”
Đột Tà đại đế nói, thứ hắn để ý không phải tài nguyên mà là Thần Võ đại pháo.
Lời vừa dứt, chúng thần đều gật đầu dồn dập.
Chỉ là rất nhanh sau đó, Công bộ thượng thư không nhịn được mở miệng.
“Bệ hạ, thật ra Thần Võ đại pháo nhị phẩm chung quy cũng là nhị phẩm, muốn nghiên cứu ra, chỉ sợ trong vòng mười năm cũng vô cùng khó khăn.”
“Hiện giờ Đại Ngụy có Trung châu long đỉnh, có thể nói là người người như rồng. Nếu cho bọn hắn thời gian mười năm phát triển, cho dù chúng ta luyện chế ra Thần Võ đại pháo nhất phẩm cũng không có ý nghĩa gì.”
“Luyện chế loại vũ khí nặng này cần phải có quặng sắt tự nhiên vô cùng trân quý. Muốn luyện chế ra mười khẩu trăm khẩu, chỉ sợ có hơi khó. Bệ hạ, chúng ta lấy ra nhiều tài nguyên như vậy chỉ để đi đổi một khẩu đại pháo, thật sự đáng giá sao?”
Công bộ thượng thư cúi đầu, nói như thế.
Lập tức, các triều thần của Đột Tà cũng không khỏi tò mò mà nhìn về phía Đột Tà đại đế.
Đại pháo thần võ dĩ nhiên quan trọng, nhưng lấy nhiều tài nguyên đi đổi như vậy, thì không có gì ý nghĩa nữa.
Ngươi nói đổi khẩu nhất phẩm, bọn hắn sẵn lòng đổi khẩu nhị phẩm, cầm lấy nghiên cứu chắc chắn cũng chẳng vui vẻ gì.
Trừ phi Thần Võ đại pháo nhị phẩm vừa đến tay, trong vòng một năm hai năm có thể luyện chế ra nhất phẩm thì còn có chút tác dụng. Nếu không thì chẳng có ý nghĩa gì.
“Không.”
Đột Tà đại đế lắc đầu, hắn ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ nhìn chúng thần, sau đó chậm rãi lên tiếng.
“Nhị phẩm chỉ là một phép thử, thử xem Đại Ngụy rốt cuộc có muốn chiến tranh hay không. Nếu Đại Ngụy thật sự dám chiến, có nhị phẩm hay không cũng không sao cả, nếu Đại Ngụy không muốn chiến, thì chứng tỏ là Đại Ngụy không dám chiến.”
“Bọn hắn vẫn có kiêng kỵ một phần nào.”
“Trẫm đòi lấy Thần Võ đại pháo nhị phẩm, chẳng qua chỉ là phép thử thôi. Chờ đại pháo vừa đến rồi giao cho Công bộ nghiên cứu, trong vòng ba năm có thể luyện chế ra Thần Võ đại pháo nhất phẩm. Hết thảy đều dễ bàn.”
“Nhưng nếu trong vòng ba năm không thể nghiên cứu ra đại pháo nhất phẩm, vậy lại đòi tiếp một khẩu từ Đại Ngụy.”
Đột Tà đại đế lên tiếng nói ra nguyên nhân.
Nhưng vừa mới dứt lời, cả triều văn võ đều không khỏi nhíu mày.
Lấy một khẩu nhị phẩm đã tốn nhiều như vậy, thậm chí không tiếc hy sinh sinh mạng của mười vạn tinh binh tinh nhuệ.
Hiện tại còn muốn đòi Đại Ngụy một khẩu đại pháo nhất phẩm?
Chuyện này có hơi khác thường thì phải?
Mọi người tò mò, nhóm quần thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thật sự không biết nên nói cái gì.
Cảm nhận được sự tò mò và ngờ vực từ đám quần thần.
Thanh âm của Đột Tà đại đế tiếp tục vang lên.
“Ý của Trẫm là đi thuê nó chứ không phải đòi hỏi, nếu như Đại Ngụy không đồng ý, vậy thì tiếp tục tạo áp lực.”
Hắn cởi bỏ nghi hoặc của mọi người.
Thuê.
Ý tưởng này không tồi, nhưng lập tức có thần tử không kìm được lên tiếng hỏi.
“Bệ hạ, tuy nói là thuê, nhưng Đại Ngụy hẳn sẽ không đồng ý đâu nhỉ?”
Là tể tướng của Đột Tà.
Hắn tiếp tục dò hỏi.
“Phái người của Công bộ đi Đại Ngụy nghiên cứu là được, cũng không phải là thuê đến Đột Tà ta. Nếu như ngay cả điều này mà Đại Ngụy cũng không đồng ý, và luyện chế đại pháo nhất phẩm mới cần phải mười năm hai mươi năm, vậy đối với Đột Tà của trẫm mà nói càng thêm nguy hiểm.”
“Ai đúng ai sai, tin rằng Nữ đế Đại Ngụy sẽ có lựa chọn.”
Lời nói lần này của Đột Tà đại đế cũng rất thẳng thắn.
Tốn thêm một khoản bạc đến Đại Ngụy học tập nghiên cứu, nếu cái này cũng không cho, vậy thì khai chiến.
Đương nhiên, nếu Đột Tà nắm vững phương pháp luyện chế thì không thành vấn đề, tiền đề là không thể trì hoãn quá lâu.
Lần giải thích này đã làm cho quần thần hoàn toàn hiểu rõ.
Dù sao thế nào cũng chết, không bằng bắt lấy một đường sinh cơ. Đột Tà không muốn chiến loạn, nhưng nếu bị buộc rơi vào đường cùng, bọn hắn vẫn sẽ lựa chọn chiến một trận.
“Được rồi, Lễ bộ và Hộ bộ bắt tay chuẩn bị cho việc này đi.”
“Có chuyện gì thì đến báo cho trẫm.”
“Bãi triều.”
Nói tới đây, Đột Tà đại đế đứng dậy, sau đó liền xoay người rời đi.