Một lát sau.
Khi đi vào tẩm cung, hắn chậm rãi lấy ra một nén nhang.
Sau khi châm nén hương này, một bóng người liền xuất hiện, là thân ảnh của Sơ Nguyên đại đế.
“Đại Ngụy đã giao ra Thần Võ đại pháo nhị phẩm, bước đầu tiên của kế hoạch cũng coi như đã hoàn thành. Về phần bước thứ hai thì phải xem Sơ Nguyên rồi.”
Đột Tà đại đế mở miệng, giọng điệu rất bình tĩnh.
Sương khói hóa thành hình người, đang nhìn Đột Tà đại đế.
“Một khi Thần Võ đại pháo nhị phẩm tới tay, chỉ cần trong ba năm là có thể luyện chế ra, bước thứ hai trong kế hoạch coi như xoá bỏ.”
“Nhưng nếu như trong vòng ba năm không thể luyện ra, chỉ có thể tiếp tục áp bách Đại Ngụy, nhưng trước mắt xem ra Đại Ngụy quả thực không muốn chiến tranh.”
“Người kia nói không sai, Đại Ngụy sợ chiến tranh.”
Sơ Nguyên đại đế gật đầu.
Đồng thời cũng dẫn chủ đề câu chuyện đến đây.
“Ừm, nếu như đại chiến, tam đại vương triều ắt sẽ máu chảy thành sông, những kẻ đó chỉ mong sao Trung châu hóa thành bãi phế tích.”
“Chúng ta cũng phải cẩn thận với bọn chúng, những kẻ đó tuyệt đối là lòng đầy ý xấu, không đến thời khắc mấu chốt tuyệt không thể đi va chạm bọn chúng.”
“Nếu không, ngươi và ta đều trở thành quân cờ.”
Đột Tà đại đế chậm rãi lên tiếng.
Nhắc tới một nhóm người khác.
“Đây là hiển nhiên.”
“Nhưng có một việc, ta vẫn luôn nghĩ không thông.”
“Hứa Thanh Tiêu, rốt cuộc đã đi đâu?”
Sơ Nguyên đại đế tò mò.
“Mặc kệ hắn đi đâu, lời đồn hắn đang củng cố nhất phẩm có lẽ là thật. Nếu không thì sao lại biến mất gần hai tháng, chẳng lẽ hắn đang lén lút luyện chế Thần Võ đại pháo?”
“Chất liệu để tạo ra đại pháo thần võ hẳn là cực phẩm linh kim, thứ này đã hoàn toàn biến mất khỏi Đại Ngụy, nhưng triều ta lại có một phần. Cho dù hắn muốn luyện chế càng nhiều đại pháo thì cũng có lòng mà chẳng có lực.”
Đột Tà đại đế không cho là đúng.
“Ừm, được! Nếu như thế, thì cứ chờ xem.”
Sơ Nguyên đại đế gật đầu.
Sau đó bóng người liền biến mất.
Cứ thế.
Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua.
Trong ba ngày này.
Vương triều Đột Tà và Vương triều Sơ Nguyên đều đã chuẩn bị.
Từng xe từng xe chở số lượng lớn vật tư vận chuyển đến Đại Ngụy, đoàn xe dài dằng dặc giống như là dòng nước lũ.
Khi toàn bộ vật tư đã được đưa đến, Vương triều Đại Ngụy cũng không trì hoãn thêm nữa, liền giao hai khẩu Thần Võ đại pháo nhị phẩm cho hai đại vương triều. Dưới sự chứng kiến rất nhiều sứ giả, hai bên đã hoàn thành lần giao dịch này.
Nhưng rất nhanh, việc vận chuyển đại pháo trở về cũng trở thành một vấn đề.
Đại Ngụy phái tinh nhuệ đưa đi.
Cũng may, cả hành trình đều rất yên bình.
Trong đêm cùng ngày.
Thần Võ đại pháo đã được đưa đến thủ đô của hai triều.
Công bộ thượng thư của hai vương triều Đột Tà và Sơ Nguyên sớm đã dẫn người chờ đợi từ lâu. Sau khi đại pháo về tới thì liền bắt đầu nghiên cứu.
Cứ như thế.
Hết thảy đều có vẻ vô cùng yên ả, Trung châu lại một lần chìm vào trạng thái an tĩnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Mười ngày sau, khi Công bộ hai triều điên cuồng nghiên cứu, cuối cùng đã cho ra kết quả kinh người.
Chỉ dựa vào Thần Võ đại pháo nhị phẩm cũng không thể nghiên cứu ra đại pháo nhất phẩm.
Không phải vấn đề về chất liệu.
Mà là vấn đề về trận pháp. Trận ngọc này rất phức tạp, không biết đã chồng lên bao nhiêu lớp.
Có thể luyện chế ra, nhưng cũng chỉ thích hợp với nhị phẩm, muốn luyện chế nhất phẩm nhất định phải nghiên cứu Thần Võ đại pháo nhất phẩm, bằng không sẽ không biết xuống tay từ đâu.
Vì vậy hai đại vương triều lập tức cử sứ thần.
Một ngày này, hai gã sứ thần lại lần nữa đi đến Đại Ngụy.
Mà khi sứ giả do hai triều Đột Tà Sơ Nguyên phái tới nói rõ ý đồ đến xong, triều đình Đại Ngụy hoàn toàn chấn động.
Thuê đại pháo thần võ nhất phẩm.
Lời này truyền tới trong tai văn võ toàn triều đã trở thành trò cười lớn, cũng khiến cho bọn họ cảm thấy nhục nhã và phẫn nộ vô cùng.
Trước đó đã nén giận đưa đại pháo thần võ nhị phẩm cho hai triều.
Hiện tại chưa đến mười ngày, thế mà còn muốn đòi lấy đại pháo thần võ nhất phẩm?
Nói là thuê, để cho bọn hắn tới Đại Ngụy nghiên cứu, nhưng thứ này chính là nền móng chân chính của Đại Ngụy.
Sở dĩ ban đầu có thể cho nhị phẩm, là vì không muốn hai đại vương triều có thể nghiên cứu ra trong thời gian ngắn.
Nhưng hiện tại bọn chúng lại lòng tham không đáy.
Sao không khiến cho toàn bộ Đại Ngụy cáu tiết cho được?
Không chút do dự, Đại Ngụy lập tức từ chối.
Không hề mang theo tình cảm.
Nhưng sứ thần không thuận theo, cuối cùng hai bên đàm phán mấy ngày, sứ thần của hai đại vương triều lại trở về.
Chỉ là, chưa đến ba ngày.
Đổi lại là hai vị thân vương đích thân tới Đại Ngụy.
Hơn nữa còn mang đến quốc thư của hai triều.
Thỉnh cầu Đại Ngụy cho thuê đại pháo nhất phẩm, nguyện trao đổi các loại tài nguyên.
Mà ý đồ mang quốc thư tới cũng rất rõ ràng.
Nếu như không cho, thì lại quay về trạng thái ban đầu.
Trong nhất thời, cả triều văn võ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Ngay cả văn thần cũng bắt đầu tán thành việc chinh phạt.
Không thể tiếp tục nhường nhịn nữa.
Trong cung, ngoài Dưỡng Tâm điện, tấu chương chồng chất như tuyết.
Lần này, bất luận là văn thần hay là võ tướng, trên cơ bản đều dâng thư xin chiến.
Nhưng Nữ đế không đồng ý tuyên chiến, mà là cho thân vương hai triều ba tháng sau suy xét lại.
Lại là kéo dài thời gian, khiến người ta khó hiểu.
Nhưng cũng đã để cho hai triều thấy được hy vọng.
Kéo dài thời gian chung quy cũng sẽ tốt hơn trực tiếp tuyên chiến rất nhiều.
Chỉ là, đối với bá tính Đại Ngụy, bọn họ không hiểu lắm.
Nữ đế rốt cuộc đang muốn làm cái gì?
Nhưng cùng lúc đó.
Tiên tàng Trung châu.
Bên trong sơn cốc.
Hứa Thanh Tiêu cũng chậm rãi mở mắt.