Tiên tàng Trung châu.
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi mở mắt ra.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã đọc hết toàn bộ thư tịch của Chu thánh, lĩnh ngộ được rất nhiều đạo lý, tâm cảnh bản thân cũng được tăng lên rất nhiều.
Không tính là đi xong nửa chẳng đường, nhưng cũng coi như là đã bước lên thánh lộ.
Nhưng muốn đi hết nửa chặng đường đầu, bản thân cần phải thật sự lột xác, tự thân lĩnh hội được mới có thể đi xong.
Thánh cảnh.
Chí cao vô thượng.
Khi biết rõ, Hứa Thanh Tiêu cũng càng thêm rõ ràng vì sao Thánh nhân được người trong thiên hạ tôn sùng.
Về phần vì sao nhất phẩm như Ngô Minh lại nói Thánh nhân không mạnh như vậy, chủ yếu vẫn là vì thế nhân không hiểu rõ Thánh nhân, mà Thánh nhân cũng không ra tay được mấy lần. Cho dù có ra tay, cũng là hàng yêu trừ ma.
Dĩ nhiên, trong mắt người đời, Thánh nhân được trời đất ưu ái, có sức thống trị tuyệt đối trong lĩnh vực hàng yêu trừ ma.
Nhưng trên thực tế, Thánh nhân hơn hẳn hết thảy.
Không phải bọn họ không hiểu đạo lý này, mà là chưa được tiếp xúc, hoặc có thể nói là cho dù đã đoán được phần nào đó, nhưng thân là nhất phẩm, có mấy người sẵn sàng thừa nhận người khác mạnh hơn mình chứ?
Nhưng bất luận là kiểu đó, nhưng cũng không thể phủ nhận là: Chỉ cần mình trở thành Thánh nhân, vậy thì toàn bộ vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
Trong sơn cốc.
Âm thanh gõ sắt vẫn cứ vang lên.
Khi Hứa Thanh Tiêu mở mắt, giọng nói của Cổ Kinh đan thần cũng vang lên bên tai.
“Tiểu hữu, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.”
Cổ Kinh đan thần lên tiếng, nghe có hơi sầu não.
“Ta nhập định bao lâu rồi?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nhìn Cổ Kinh đan thần hỏi.
“Cũng một tháng ròng rã rồi.”
Cổ Kinh đan thần trả lời.
“Một tháng?”
Hứa Thanh Tiêu nhíu mày, lại nhẩm tính một hồi, bản thân tới chỗ này cũng hơn một tháng rồi.
Trước sau cũng đã hơn hai tháng, cũng không biết tình hình bên ngoài bây giờ như thế nào.
“Đan luyện sao rồi?”
Hứa Thanh Tiêu không rối rắm vấn đề này nữa, mà hỏi thăm xem Cổ Kinh đan thần đã luyện được bao nhiêu đan.
“Ngũ phẩm phá cảnh đan, cũng khoảng hai vạn viên.”
“Tứ phẩm phá cảnh đan, một vạn viên.”
“Tam phẩm phá cảnh đan, một ngàn viên.”
“Nhị phẩm phá cảnh đan cũng không tồi, có một trăm viên.”
“Nhất phẩm thì dẹp đi.”
Câu trả lời làm cho Hứa Thanh Tiêu cảm thấy vui sướng.
Số lượng này đã rất khổng lồ rồi. Chỉ cần mình rời khỏi Trung Châu tiên tàng, trong vòng mấy tháng Đại Ngụy sẽ có thêm mấy trăm vị võ giả nhị phẩm, mấy ngàn vị tam phẩm, tứ phẩm ngũ phẩm thì đếm bằng hàng vạn.
Thật là khoa trương.
Sau khi biết được số lượng đan dược, Hứa Thanh Tiêu xoay người đi kiểm tra tình hình luyện chế Thần Võ đại pháo.
Dưới sự trợ giúp của đàn hung thú, từng khẩu Thần Võ đại pháo bỗng chốc xuất hiện.
Chất liệu của mỗi một khẩu Thần Võ đại pháo, tệ nhất cũng được chế tạo từ linh kim cực phẩm.
Là Thần Võ đại pháo phiên bản tăng cường.
Thần Võ đại pháo của Đại Ngụy hiện nay chỉ có thể bắn được hai mươi lần, hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi chỉ có thể bắn được khoảng năm lần sẽ bị nứt.
Ít nhất phải đợi một tháng mới có thể tự phục hồi.
Vả lại còn cần bảo trì hàng năm.
Hiện tại Thần Võ đại pháo phiên bản tăng cường có thể phóng được mười lần trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cực hạn cũng là mười lần, có điều không cần giữ gìn. Hạn sử dụng cũng từ hai mươi lần tăng lên đến một trăm lần.
Vấn đề về chất liệu cũng không có cách nào, muốn phóng ra thiên lôi liên tục thì cực phẩm linh kim vẫn không chịu nổi.
Thần Võ đại pháo bản tăng cường nhìn qua ít nhất cũng có mấy ngàn khẩu, nhưng những khẩu đại pháo đó vẫn chưa được khắc trận pháp, cần Hứa Thanh Tiêu xử lý. Đàn hung thú này sẽ luyện khí và ngưng trận, nhưng bọn chúng không có sức mạnh của các hệ thống chính.
Chỉ có năm mươi khẩu đại pháo Tiên Kim được chế tạo từ Tiên Kim cực phẩm.
Tiên Kim cực phẩm có thể chịu đựng sức mạnh của thiên lôi, cho nên trên lý thuyết có thể bắn được liên hoàn, so với Thần Võ đại pháo thì mạnh hơn không chỉ một bậc, uy lực không đổi, chỉ là thay đổi chất liệu.
Nhưng nếu so về hiệu quả thì năm mươi khẩu đại pháo Tiên Kim này uy lực còn mạnh hơn mấy ngàn khẩu Thần Võ đại pháo.
Cuối cùng chính là Thần Võ đại pháo được chế tạo từ gốc Tiên Kim, Hứa Thanh Tiêu đặt tên là đại pháo Thiên Thần.
Đại pháo Thiên Thần trước mắt chỉ có hai khẩu, chủ yếu vẫn là thiếu mỏ quặng.
Nhưng độ cứng chắc của gốc Tiên Kim càng thêm khủng khiếp, Hứa Thanh Tiêu dự định tiếp tục tăng cường thêm về sức mạnh.
Số lượng Thần Võ đại pháo cũng đã tàm tạm rồi.
Tăng thêm một ngàn khẩu là được, chủ yếu vẫn là đại pháo Tiên Kim cần gia tăng thêm hai trăm khẩu, về phần gốc Tiên Kim có tầm mười khẩu là được.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu sai đàn hung thú bắt đầu bạt mạng lấy quặng, bộ phận khác thì dốc hết toàn lực đi luyện chế trận pháp.
Sau khi sắp xếp chuyện về đại pháo xong, Hứa Thanh Tiêu liền đi xem xét những thứ do đàn hung thú này thu thập một phen.
Đại số là một ít linh dược, đối với người khác thì giá trị cực cao, nhưng đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói không có tác dụng gì lớn. Dù sao đằng sau mình chính là cả một Đại Ngụy mà.
Có điều rất nhanh Hứa Thanh Tiêu đã phát hiện ra một ít thóc ở trong đống bảo vật, so với lượng thóc hiện tại của Đại Ngụy thì hơn rất nhiều. Hạt nào hạt nấy đều chắc nịch, số lượng cũng gấp ba bốn lần Đại Ngụy hiện nay.
Hơn nữa chất lượng gạo cực tốt.
Thứ này hơn hẳn mọi linh dược, là một thu hoạch khổng lồ. Hứa Thanh Tiêu cất lấy đống thóc này, rồi sau đó kêu hung thú dẫn đường.
Một khắc sau, đi đến chỗ đồng bằng, phát hiện loại thóc này nơi nào cũng có, sinh trưởng cực kỳ mạnh mẽ.
Nơi này chưa từng có người cư trú, đương nhiên sẽ không có ai ăn.
Không chút do dự, Hứa Thanh Tiêu liền thu hoạch toàn bộ những hạt gạo linh này.
Đương nhiên, Hứa Thanh Tiêu biết rõ một việc, chính là bên trong mỗi một hạt gạo linh sinh trưởng khắp nơi này, đều ẩn chứa một chút linh khí.
Nếu sinh trưởng ở thổ nhưỡng Đại Ngụy, nhất định sẽ không có loại năng lực này.