Nhưng thứ Hứa Thanh Tiêu nhìn trúng không phải cái này, mà là số lượng. Trồng được lượng lúa như vậy, đủ để chịu đựng nạn bùng nổ dân số trong tương lai.
Đại Ngụy hiện tại đã được cải thiện bởi Trung châu long đỉnh, lương thực trồng ra cũng đủ để con dân Đại Ngụy dùng, thậm chí còn có thể dư lương thực.
Nhưng với điều kiện là dân số Đại Ngụy vẫn không tiếp tục tăng lên.
Khi dân số tiếp tục gia tăng gấp ba đến bốn lần, vậy thì rất gay go.
Lương thực là thứ mà bất kỳ một vương triều nào cũng cần phải chuẩn bị, bất luận hiện tại dân cư nhiều hay ít, sớm muộn gì cũng sẽ tăng nhanh chóng mặt. Có thứ này, Đại Ngụy sau này sẽ không thiếu lương thực nữa rồi.
Hứa Thanh Tiêu thu hoạch lượng thóc lớn, ước chừng trên mười ngàn mẫu, đựng vào trong Trung châu long đỉnh. Đến lúc đó sẽ phân phối trồng trên quốc thổ Đại Ngụy.
Chuyện này giải quyết xong xong.
Hứa Thanh Tiêu liền bắt đầu tìm cách rời khỏi đây.
Tìm được lối ra là có thể chuẩn bị xong hết thảy.
Căn cứ vào tra xét mấy ngày này, trong tiên tàng có một sơn cốc cao ngất toạ lạc ở trung tâm khu vực.
Sơn cốc dường như từng bị lửa lớn nuốt chửng, hình thành phế tích, đàn hung thú này không dám tới gần.
Hứa Thanh Tiêu đã sẵn sàng, mang theo Cổ Kinh đan thần chạy tới hướng sơn cốc.
Bên ngoài sơn cốc đổ nát, có một thông đạo thẳng tắp.
Hứa Thanh Tiêu liền bước vào trong sơn cốc mà không chút sợ hãi.
Toàn bộ sơn cốc có vẻ lạnh lẽo tối đen, nơi này quả thật có dấu vết lửa đốt, hai bên thông đạo còn có một vài bích hoạ.
Đa số bích hoạ đều có vẻ rách nát vô cùng, nhưng có một số vẫn được bảo tồn tương đối hoàn hảo.
Đưa mắt nhìn qua.
Rất nhanh hắn đã phát hiện chỗ không thích hợp.
Trong bích hoạ là một bức Trụy Tiên Đồ, bên cạnh còn có một vài chữ. Thân là Thánh nhân, bất luận là chữ gì, Hứa Thanh Tiêu cũng có thể cảm ứng ra ý tứ trong đó.
“Thiên địa có âm dương, dương cực mà thịnh, vạn thế thái bình, âm cực mà suy, yêu ma nổi lên bốn phía, thần ma cùng tồn tại, tai họa đến nhân gian, trời xanh giáng tiên, trảm yêu trừ ma.”
Đứng ở dưới bức Trụy Tiên Đồ, Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc giải nghĩa văn tự trên bức vẽ.
“Tiên thi.”
“Trảm yêu trừ ma.”
Hứa Thanh Tiêu có chút trầm mặc, nháy mắt hắn đã đoán được nghĩa của nó là gì.
Vương triều Đại Ngụy từng trấn áp một vị tiên thi, vốn tưởng rằng đây là yêu ma, mà lại chẳng ngờ tiên thi đó lại được sinh ra từ sự biến hoá của thiên địa, chuyên thanh trừ một số yêu ma.
Kết quả này thật sự làm cho Hứa Thanh Tiêu bất ngờ. Nhưng sở dĩ trầm mặc, là bởi vì tam ma ấn ở trong cơ thể chính mình.
Nếu nói mình cũng coi như là ma, thì tiên thi này sẽ ảnh hưởng đến mình không?
Suy nghĩ một hồi, không nhận được bất kỳ đáp án nào, Hứa Thanh Tiêu lắc lắc đầu, cũng không đi nghĩ nhiều nữa.
Nhưng rất nhanh Hứa Thanh Tiêu đã nhạy bén phát hiện Cổ Kinh đan thần đang nhìn Trụy Tiên Đồ, lặng lẽ hồi lâu.
Có hơi kỳ lạ.
“Làm sao vậy?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, có chút tò mò.
“Không có gì, chính là cảm thấy hiếu kỳ.”
Cổ Kinh đan thần tuỳ tiện đáp lời.
Nói xong lời này, nó liền nói sang chuyện khác.
“Đi vào tiếp đi, xem xem có thể tìm được lối ra hay không. Ta không muốn ở lại chỗ này nữa.”
Nó nói như thế.
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu rất tò mò, nhưng cũng không dám hỏi. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, chỉ cần không gây hại đến mình thì hắn cũng không để bụng đến lai lịch của Cổ Kinh đan thần, cũng không để ý nó có suy nghĩ gì.
Như thế, một người một lò tiếp tục tiến về phía trước.
Càng đi sâu vào trong, bích hoạ càng ngày càng nhiều, đa số là câu chuyện kể về ba hung thần.
Sau khi xem hết tổng thể, Hứa Thanh Tiêu đại khái đã biết được ý nghĩa của bích hoạ này.
Cơ bản chính là ba hung thần chính là ma thần được sinh ra do âm lực trong thiên địa ngưng tụ thành, có được năng lực hủy thiên diệt địa.
Ba hung thần không hề có chút trí tuệ, là cực ác của thế gian. Nếu bọn chúng sống lại, sẽ hủy diệt cả thế giới, khiến cho tất cả trở về nguyên thủy.
Lần nữa định nghĩa thiện ác.
Theo cách hiểu của Hứa Thanh Tiêu, là ba hung thần giống như là thiết lập thanh trừ của Thiên Đạo. Nếu phát hiện thế giới này âm lực gia tăng, vạn vật chém giết lẫn nhau, không thể sống chung hoà bình, vậy thì ba hung thần sẽ sống lại chém hết tất cả, để thế giới trở lại trạng thái ban đầu.
Nhưng muốn làm ba hung thần sống lại cũng không dễ dàng như vậy, cần phải thỏa mãn hai điều kiện.
Thứ nhất, âm lực hoàn toàn mạnh hơn dương lực.
Thứ hai, đại sát nghiệt, không phải một chút sát nghiệt, mà là đại sát nghiệt kinh hoàng.
Nếu như thỏa mãn hai điều kiện này, vậy thì có ngăn cản hay không đã không còn có gì khác biệt nữa.
Đại sát nghiệt tới, thiên hạ hỗn chiến, người người như ma, ngươi muốn ngăn cản cũng vô dụng.
Thời đại của Đại Thánh nhân chẳng qua chỉ là ma thần sống lại mà thôi.
Nhưng dựa theo trong bích hoạ ghi lại, để ba hung thần tự hồi sinh rất khó, nhưng có cách khiến cho chúng sống lại trước thời hạn.
Trong tình huống thỏa mãn điều kiện thứ nhất, tạo ra đại sát nghiệt, lấy phương pháp huyết tế tìm được vết tích của ba hung thần, là có thể sống lại.
Hiển nhiên, đây là chuyện mà người phía sau màn muốn làm.
Hồi sinh ba hung thần, hoàn thành đại thanh tẩy, thế giới trở về nguyên thủy, đến lúc đó có thể độc hưởng khí vận.
Chẳng qua, điều khiến Hứa Thanh Tiêu tò mò là đám người này có gì mà tự tin cho rằng sau khi ba hung thần sống lại, bọn chúng có thể sống tiếp?
Hứa Thanh Tiêu cũng không nghĩ nhiều, dám làm như vậy, phỏng chừng đã bị tẩy não. Cho dù là bị tẩy não thế nào, điều duy nhất mình có thể làm chính là ngăn cản kế hoạch của chúng.
Sau khi đã hiểu được đại khái.
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục đi vào trong sơn động.
Đi mãi đến chỗ sâu nhất, xuất hiện hai thông đạo.