Một con đường thông đến một cánh cửa lớn, một con đường khác đã hoàn toàn sụp xuống, là bị con người phá hư.
“Đây là khu vực cấm pháp.”
Đột nhiên Cổ Kinh đan thần lên tiếng cho Hứa Thanh Tiêu biết đây là nơi nào, bảo hắn cẩn thận chú ý.
“Khu vực cấm pháp, nghĩa là gì?”
Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò.
“Ngươi tiến lên một bước sẽ biết.”
Nó nói.
Hứa Thanh Tiêu thử tiến lên một bước, trong phút chốc hắn liền hiểu rõ ý nghĩa của nó là gì.
Vừa tiến lên một bước, một luồng sức mạnh đã phong tỏa toàn bộ pháp lực trong cơ thể mình, bao gồm cả năng lực thể chất.
Nói cách khác, mình giống như một người bình thường.
Nhíu mày.
Hứa Thanh Tiêu nhìn lướt qua phía trước, sau đó không nhịn được chậm rãi mở miệng.
“Có nghĩa là muốn tiếp tục đi về phía trước, chỉ có thể đi con đường này?”
Nhìn thông đạo duy nhất, Hứa Thanh Tiêu không khỏi nhíu mày, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện cách đó không xa có một tấm bia đá.
Vừa nhìn qua, chữ trên bia đá hiện ra ở trước mắt.
“Cánh cổng vận hạn, người bước lên đường này có thể thấy được vận hạn trong tương lai, bị thiên địa khiển phạt, nhiễm phải điều xui xẻo. Đã bước lên, thì không thể quay đầu lại.”
“Kích hoạt tấm bia đá, mười năm sau, có thể tránh được vận rủi.”
Văn tự hiện lên, giống như bị nhiễm máu, thoạt nhìn u ám đáng sợ.
Khi văn tự hiện lên, giọng của Cổ Kinh đan thần cũng vang lên theo.
“Không ngờ rằng trong Trung châu tiên tàng lại còn cất giấu nguyền rủa, xem chừng lúc trước Võ Đế có lẽ đã lựa chọn con đường này.”
“Ở đây vốn dĩ còn có một thông đạo, nhưng bị người ta phá hư, cũng không biết là ai làm, thật sự quá ngoan độc.”
“Có điều may mắn thay, mười năm sau là có thể bình yên vô sự. Anh bạn, mau mau kích hoạt tấm bia đá này, chúng ta đợi ở chỗ này mười năm, mười năm sau, dựa vào năng lực của ngươi và ta, muốn thống nhất thiên hạ cũng không thành vấn đề!”
Cổ Kinh đan thần mở miệng, xác định đây là đường ra duy nhất.
Đồng thời thúc giục Hứa Thanh Tiêu mau chóng kích hoạt tấm bia đá, chờ mười năm sau lại đến.
Có thể nhìn thấy cánh cổng vận hạn phía trước.
Hứa Thanh Tiêu có hơi lặng lẽ, hắn không đi kích hoạt tấm bia đá, mà là do dự một hồi rồi xoay người rời đi.
Trong phút chốc Cổ Kinh đan thần có chút kinh ngạc.
“Tiểu hữu, ngươi có ý gì đây?”
“Ngươi không kích hoạt tấm bia đá là có ý gì?”
“Ngươi đừng có coi nhẹ nha!”
Cổ Kinh đan thần nóng nảy rồi.
Bảo Hứa Thanh Tiêu đừng có coi nhẹ, nhưng Hứa Thanh Tiêu không để ý đến nó, mà đi một mạch ra ngoài sơn động.
Trên đường trở về, Cổ Kinh đan thần càng nói càng kích động.
“Anh bạn à, không phải ta không tin ngươi, mà đây là nơi nguyền rủa.
“Cánh cổng vận hạn này sẽ cho ngươi nhìn thấy bất hạnh trong tương lai, để ngươi chịu đựng bất hạnh của thiên địa. Loại áp lực này con người vốn không thể chịu đựng nổi, hơn nữa cho dù ngươi chịu đựng được, đại vận rủi cũng sẽ giáng xuống trên người, ngươi sẽ bị thiên địa nguyền rủa.”
“Trừ phi ngươi thành thánh, nếu không loại đại vận rủi này tuyệt đối sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, vả lại nhiễm phải nó rồi, ngươi cũng đừng hòng trở thành thánh.”
“Mảnh đất tiên vực này ngăn cách với thế nhân, mạo phạm nơi đây, ắt sẽ bị trời phạt. Ngươi hãy tin ta, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi.”
“Cùng lắm chỉ là mười năm thôi, Vương triều Đại Ngụy chẳng lẽ không kiên trì nổi mười năm?”
“Cho dù bên ngoài loạn thành thế nào đi nữa, trong mười năm cũng không loạn được tới nơi đó, ngươi phải nghĩ cho kỹ!”
“Tiểu hữu, tuyệt đối đừng lấy thân ra thí nghiệm, nếu không ra ngoài rồi, ngươi cũng chỉ còn con đường chết thôi. Thật đấy, ta tuyệt đối không lừa ngươi.”
Trên dọc đường đi, Cổ Kinh đan thần đều đang khuyên bảo Hứa Thanh Tiêu, khuyên hắn đừng lấy thân mạo hiểm, chớ có phạm sai lầm ngu ngốc, ngoan ngoãn chờ đợi mười năm.
Nhưng cả chặng đường Hứa Thanh Tiêu lại không nói lời nào, hoàn toàn không nghe khuyên bảo, điều này làm cho Cổ Kinh đan thần càng thêm khó chịu.
Hứa Thanh Tiêu không trả lời mà là trở lại trong sơn cốc, bắt đầu ráp lại Thần Võ đại pháo.
Đối hắn mà nói, chuyện ra ngoài tạm thời đặt sang một bên, Thần Võ đại pháo chưa hoàn thành xong, ra hay không cũng không có ích gì.
Trở lại trong sơn cốc.
Hứa Thanh Tiêu bắt đầu ngưng tụ trận ngọc, đúc từng khẩu Thần Võ đại pháo cho xong.
Cổ Kinh đan thần còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ một hồi lại tiếp tục im lặng.
Nó biết Hứa Thanh Tiêu đang muốn làm gì.
Cũng biết hiện tại khuyên bảo cái gì cũng vô ích, lời nên nói cũng đã nói rồi, Hứa Thanh Tiêu không nghe, nó cũng đành bó tay.
Như thế, thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Trong nháy mắt, gần hai tháng nữa đã trôi qua.
Thời gian hai tháng này, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu hợp thành trận ngọc không biết ngày đêm.
Một ngàn năm trăm khẩu Thần Võ đại pháo.
Hai trăm khẩu đại pháo Tiên Kim.
Mười khẩu đại pháo Thiên Thần.
Hứa Thanh Tiêu không tiếp tục lãng phí thời gian trên Thần Võ đại pháo nữa, mà là đặt trọng tâm ở đại pháo Tiên Kim và đại pháo Thiên Thần.
Đặc biệt là đại pháo Thiên Thần.
Uy lực đại pháo khó có thể tăng lên, cho nên Hứa Thanh Tiêu thay đổi phương hướng, không gia tăng uy lực nữa mà ngưng tụ thánh lực đáng sợ, chế thành đại pháo “hàng ma” chuyên trấn áp tà ma.
Các loại trận pháp trước đó dung hợp lại với nhau sẽ tự tan vỡ, dẫn tới đại pháo tự hủy.
Nhưng gốc Tiên Kim có được đặc tính ổn định, khiến cho trận pháp càng thêm ổn định. Cho nên mười khẩu đại pháo Thiên Thần dưới sự luyện chế của Hứa Thanh Tiêu đã trở thành đại pháo Thiên Thần chuyên trấn áp tà ma. Không ảnh hưởng quá lớn đến chiến tranh, nhưng một khi gặp được tà ma, sức mạnh sẽ cực kỳ đáng sợ, gấp mấy lần Thần Võ đại pháo bình thường.
Đây là biện pháp ứng phó của Hứa Thanh Tiêu đối với thời tương lai loạn lạc.