Chẳng qua, điều kiện luyện chế đại pháo Thiên Thần quá hà khắc, cần có gốc Tiên Kim. Nếu không thì cho dù bản lĩnh luyện khí hay là ngưng trận mạnh đi nữa cũng vô dụng.
Mười khẩu là cực hạn.
Mà mười khẩu này chính là tự tin của Đại Ngụy đối mặt với thời buổi loạn lạc.
Một ngàn năm trăm khẩu Thần Võ đại pháo thông thường có thể quét sạch thiên hạ.
Đặt toàn bộ hai trăm khẩu đại pháo Tiên Kim ở Đại Ngụy, có thể trấn thủ mọi thứ.
Đại pháo Thiên Thần, giữ gìn hoà bình thiên hạ.
Đợi sau khi luyện chế xong, Hứa Thanh Tiêu cũng phát huy một chút tác dụng cuối cùng của đàn hung thú này, bảo bọn chúng bằng mọi giá phải đào được cực phẩm linh kim số lượng lớn.
Giống như lũ quét, suốt bảy ngày, một ngọn núi vàng đã biến thành cảnh hoang tàn trước mắt.
Sau khi thu thập hết mọi thứ, Hứa Thanh Tiêu cũng hạ một mệnh lệnh cuối cùng: để đàn hung thú này tàn sát lẫn nhau, cho đến khi con cuối cùng chết đi.
Bọn nó sẽ không chết, mà hóa thành phôi thai, đợi mấy ngàn năm sẽ hồi sinh lần nữa. Sở dĩ làm như vậy, là lo lắng về sau sẽ có người xâm nhập nơi đây và thả bọn nó ra ngoài.
Làm xong hết thảy.
Hứa Thanh Tiêu lại lần nữa đi vào trong sơn cốc.
Quyết đoán hơn lần trước một chút, Hứa Thanh Tiêu bước thẳng vào con đường vận hạn.
Nhưng ngay lúc này, giọng nói của Cổ Kinh đan thần vang lên.
“Tiểu hữu, bỏ ta xuống đi, ta ở lại nơi này. Đan dược đã để hết vào trong long đỉnh, lão phu không muốn đi.”
Im lặng gần hai tháng.
Cổ Kinh đan thần rốt cuộc đã lên tiếng, nó không muốn đi, nó muốn ở lại nơi này chờ đợi mười năm.
Với nó mà nói, thời gian mười năm không lâu lắm.
Nhưng mà, đối với yêu cầu của Cổ Kinh đan thần, Hứa Thanh Tiêu không trả lời, mà giữ im lặng.
Lai lịch của Cổ Kinh đan thần rất kỳ lạ, trời mới biết nó đến từ đâu, đang cất giấu bí mật gì, Hứa Thanh Tiêu cũng không rõ lắm.
Dĩ nhiên, Hứa Thanh Tiêu không muốn thả nó rời đi.
Nhưng vào lúc này, Cổ Kinh đan thần thở dài, chậm rãi lên tiếng.
“Không phải ngươi vẫn luôn tò mò thân phận của ta sao? Ta nói cho ngươi, đổi lại ngươi để ta ở đây, thế nào?”
Nó tiếp tục nói.
Cổ Kinh đan thần không muốn đi.
Nó không muốn dính vào nguyền rủa vận rủi, cho nên thà rằng cho Hứa Thanh Tiêu biết lai lịch thân phận mình, cũng không muốn cùng Hứa Thanh Tiêu rời đi.
Bên trong sơn cốc.
Nhìn Cổ Kinh đan thần, trong mắt của Hứa Thanh Tiêu đầy sự tò mò.
Hắn trầm tư một chút sau đó đành nói.
"Ta rất ngạc nhiên với thân phận của ngươi, nhưng tác dụng của ngươi đối với ta thì lớn hơn nhiều, nhất là để ngươi ở đây đối với ta mà nói cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, nên là ta không cần biết thân phận của ngươi làm gì cả."
Hứa Thanh Tiêu nói ra suy nghĩ của bản thân.
Nói thật Hứa Thanh Tiêu tò mò thật đấy.
Nhưng vấn đề ở đây là giá trị của Cổ Kinh đan thần lớn hơn nhiều, hơn nữa nếu để Cổ Kinh đan thần ở lại đây sẽ thành bất lợi với mình mất.
Nó có thể ở chỗ này mặc sức luyện đan, đợi mười năm sau, khi rời khỏi đây nó sẽ mang theo một đống đan dược lớn xuất thế, đến lúc đó có thể đào tạo ra vô số cao thủ, không khéo có thể đào tạo ra ba, bốn Võ giả Nhất phẩm đấy chứ chả đùa.
Đối với Đại Nguỵ chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Hơn nữa, cái chỗ Trung châu tiên tàng này, Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa thăm dò hết đâu, ai biết được trong này còn có bảo vật gì nữa chứ.
Mình không lấy được, cũng không để người khác chiếm được, dù cho người này hiện tại không có thù hận với mình.
Đề phòng tương lai.
Nghe lời Hứa Thanh Tiêu đáp lại, Cổ Kinh đan thần thở dài, nhưng mà gã không tức giận, dường như đã sớm biết Hứa Thanh Tiêu là kiểu người gì, cho nên nó tiếp tục nói.
"Thân phận của ta giúp được ngươi, không phải ngươi tò mò mãi kẻ đứng đằng sau là ai à? Có lẽ ta biết là ai rồi, dùng điều này làm giao dịch, thế nào?"
Cổ Kinh đan thần đưa ra thẻ đánh bạc càng mê người hơn dụ dỗ Hứa Thanh Tiêu.
Nghe lời này, Hứa Thanh Tiêu đúng thật có động lòng, đặc biệt là đề cập đến kẻ đứng đằng sau.
Hắn không ngờ Cổ Kinh đan thần che giấu sâu đến vậy, đến cả chuyện này cũng biết.
"Nhỡ đâu ngươi lừa ta thì sao?"
Hứa Thanh Tiêu hồ nghi hỏi.
"Đến nước này rồi ta còn lừa ngươi làm gì nữa?"
Cổ Kinh đan thần thở dài, có chút bồi hồi cùng bất đắc dĩ, đến lúc này rồi Hứa Thanh Tiêu còn đề phòng nó đến như vậy.
Hứa Thanh Tiêu không đáp.
Càng khiến Đan Thần Cổ Kinh cáu.
"Lập thề được chứ?"
Cổ Kinh đan thần cạn lời đành nói.
"Được."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, ngay sau đó ngưng tụ sức mạnh Á Thánh, thu hút sự chú ý của thiên địa đến đây, nếu như Cổ Kinh đan thần nói dối sẽ bị trời tru đất diệt.
"Ngươi nói đi."
Sau khi ngưng tụ ấn ký Á Thánh ra, Hứa Thanh Tiêu bảo Cổ Kinh đan thần nói đi.
Nhưng Cổ Kinh đan thần cũng không ngu, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
"Thế ngươi thề trước đi."
Cổ Kinh đan thần nghiêm túc nói.
“Ta đường đường Á Thánh, vậy mà ngươi lại không tin ta?"
Hứa Thanh Tiêu không nhịn nổi nói.
"Ờ, ngươi không thề, ta cũng không tin ngươi."
Cổ Kinh đan thần nói cực kỳ nghiêm túc.
"Được, nếu như ngươi không lừa ta, thì ta có thể để ngươi ở lại chỗ này."
"Nếu ta làm trái lời thề sẽ không chết được tử tế."
Hứa Thanh Tiêu lập lời thề.
Biết được kẻ nào là hung phạm đứng đằng sau, có ý nghĩa cực lớn đối với mình, tiền đề là tên này không được lừa mình.
Nghe được lời thề của Hứa Thanh Tiêu.
Cổ Kinh đan thần nói.
"Lúc trước ngươi đến Tiểu Lôi Âm Tự của Phật môn gặp được một người, có phải người này nói cho ngươi biết kẻ đứng đằng sau có tổng cộng năm người phải không?"
"Đúng thế."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu.
"Người bên Tiên môn chết rồi có đúng không?"
Cổ Kinh đan thần tiếp tục nói.
"Đúng!"
Hứa Thanh Tiêu lại gật đầu, nhưng mà thoắt cái, hắn bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, nhìn Cổ Kinh đan thần nói.
"Đừng có nói ngươi chính là người đấy nhé?"
"Vân Du chân nhân?”
Hứa Thanh Tiêu dựa vào ý mà suy đoán.
"Ừ!"
Người kia gật đầu.