"Ở vương triều Đại Ngụy có một vương gia, ở Phật môn thì có sư phụ của Già Lam thần tăng, về sau viên tịch rồi, chuyện này ta có thể xác định."
"Nho đạo có hai người."
Vân Du đạo nhân cho câu trả lời.
"Nói cụ thể tý đi, những người trước ngươi nói ta đều biết rồi, cụ thể là ai?"
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, nếu chỉ trả lời như này thì không có tý gì gọi là trợ giúp hết, hắn cũng biết trong vương triều Đại Ngụy có một vương gia, cũng biết Nho đạo có hai người.
"Cụ thể á? Bốn người này tên sau còn núp sâu hơn tên trước, khó xác định cụ thể lắm, nếu lúc đó ta đồng ý cùng một giuộc với bọn chúng thì có lẽ ta đã biết được thân phận thật của chúng rồi, nhưng vào lúc quan trọng nhất thì ta không đưa ra lựa chọn làm chúng vừa lòng."
"Cho nên thân phận cụ thể ta cũng chả rõ lắm."
Vân Du đạo nhân nói.
Câu trả lời này chả khác vô nghĩa là bao.
"Vậy sao ngươi lại biết sư phụ của Già Lam thần tăng là một trong số đó? Thậm chí còn xác định được lão đã viên tịch?"
Hứa Thanh Tiêu tạm thời không dài dòng nữa, mà hỏi thăm luôn.
"Lúc ấy Phật môn chỉ có một Nhất phẩm đấy, hơn nữa lúc bốn người đó trở mặt giết ta, ta đã dùng hết sức ăn được một tên, tên đó chính là sư phụ của Già Lam thần tăng, ăn một nhát kiếm của ta muốn sống còn khó, sau này ta nghe nói lão đã viên tịch, cho nên có thể chắc chắn được là lão ta."
Phân tích của Vân Du đạo nhân không có sai lệch lớn nào.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại lắc đầu.
"Tạm thời cứ tính lão ta đã, còn lại thân phận của ba người kia, nếu nói không rõ thì lời thề này không tính đâu nhé."
"Chuyện ngươi nói ta đều biết hết rồi, không có nghĩa lý gì cả."
Hứa Thanh Tiêu rất thẳng thắn, hắn yêu cầu phải biết thông tin cụ thể của ba người này, nếu chỉ đưa ra thông tin sáo rỗng, không giúp được gì thì đương nhiên lời thề này cũng không có tác dụng gì.
Nghe lời này, Vân Du đạo nhân cũng không đến nỗi tức giận, gã cũng biết, chỉ bằng thông tin này Hứa Thanh Tiêu còn lâu mới phục.
"Tuy ta không biết được thông tin cụ thể của ba người đấy, nhưng nói chung thì ta cũng đoán ra được một số rồi."
"Người ở vương triều Đại Ngụy kia nắm quyền hành lớn, thậm chí nói quyền khuynh thiên hạ cũng được, không kém gì Võ đế lúc đó, lúc sau chẳng phải ta đi theo Võ Đế một thời gian à? Thật ra đang điều tra xem là ai?"
"Trải qua hàng chục năm ẩn núp, nói chung ta đoán được là ai rồi!"
Gã trả lời.
"Là ai?"
Hứa Thanh Tiêu gấp rút hối thúc.
"Vĩnh Bình thân vương."
Vân Du đạo nhân chậm rãi nói một người mà từ trước đến nay Hứa Thanh Tiêu chưa bao giờ nghĩ đến.
“Vĩnh Bình thân vương?”
"Chuyện này không thể nào."
"Sao có thể là ông ta được?"
Phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Tiêu chính là không thể nào.
Vĩnh Bình thân vương là ai?
Vĩnh Bình thế tử Hứa Thanh Tiêu còn biết, quan hệ khá tốt, nhưng mà sau này mình bận việc lắm quá, hơn nữa địa vị của mình ngày càng cao, đối phương cũng biết tránh hiềm nghi, cho nên không còn dồn hết tâm trí đến tìm mình nữa.
Nhưng bất luận ra sao quan hệ vẫn khá thân thiết, sao có thể là ông nội của hắn được?
"Sự thực chắc ngươi đã sớm đoán ra được rồi."
"Bản thân ngươi ngẫm lại xem, vương triều Đại Ngụy, thân vương nắm quyền lớn có mấy người? Bắt đầu điều tra từ mấy người này là ra à, năm đó Vĩnh Bình thân vương chính là hoàng đế, nếu không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào."
"Cho dù Bắc Phạt, Văn đế để Võ đế thừa kế ngôi vị hoàng đế, nếu Vĩnh Bình thân vương không đồng ý thì ngươi cảm thấy Văn đế quản được chuyện này à?"
"Nhưng kết quả thì sao? Võ đế kế thừa ngôi vị hoàng đế, Vĩnh Bình thân vương lại chẳng nói một lời, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?"
"Nếu ngươi là Vĩnh Bình thân vương, ngươi có làm thế không?"
"Còn chuyện này nữa, người đời đều bảo, trận chiến Bắc Phạt này Văn Đế truyền ngôi đế cho Võ Đế là hy vọng Đại Nguỵ có thêm một hoàng đế sát phạt quyết đoán, nhưng nói đi nói lại thì Vĩnh Bình thân vương chẳng lẽ không có khí chất sát phạt à?"
"Cho dù không có, thì cả cái vương triều Đại Nguỵ lại chẳng có một võ tướng sát phạt quyết đoán hả? Động não nghĩ tý đi."
Vân Du đạo nhân nói như vậy.
Thuận tiện còn giải thích bổ sung thêm nguyên nhân Võ Đế có thể đăng cơ.
Cẩn thận nghĩ kỹ đúng là vậy thật.
Võ Đế đăng cơ, trong mắt người đời là bởi Đại Ngụy đang yêu cầu một Võ hoàng đế, nhưng trên thực tế thì không phải như vậy.
Mà do Vĩnh Bình thân vương có vấn đề, có lẽ Văn Đế đã nhận ra được cái gì đó, cũng có thể do Vĩnh Bình thân vương chủ động từ bỏ, nhưng dù như thế nào, hiềm nghi ở trên người Vĩnh Bình thân vương đúng là lớn thật.
Trước kia Hứa Thanh Tiêu chưa từng nghĩ đến.
Nguyên nhân là do Man tộc xâm chiếm, suy cho cùng cũng có lý lắm, năm đời Văn Đế bị người ta xâm chiếm thì đổi thành một Võ Đế cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Giờ nghĩ lại ở đây đúng là tồn tại rất nhiều uẩn khúc.
Là do mình nghĩ còn quá nông cạn.
Đây đúng thật là, không hỏi không biết, hỏi xong giật mình ngã bổ chửng ra.
"Vĩnh Bình thân vương à?"
"Vậy Nho đạo thì sao?"
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi về vấn đề tiếp theo.
"Nho đạo có hai người, một trong số đó ngươi đã gặp rồi đó."
Vân Du đạo nhân từ tốn đáp.
"Ai?"
Hứa Thanh Tiêu tò mò lắm, mình đã gặp rồi á.
"Hoa Tinh Vân."
Vân Du đạo nhân nhả từng từ từng chữ một.
Nói xong, Hứa Thanh Tiêu đần cả người.
Sao lại là tên đó được?
Không đúng.
Phải là tên đó mới đúng.
Lúc trước tất cả mọi người đều bảo mình phải cẩn thận hắn.
Thì ra là vì vậy.
Cũng không đúng.
Nếu là Hoa Tinh Vân thì tuổi tác của hắn không phù hợp.
Hứa Thanh Tiêu nhìn Vân Du đạo nhân cau mày.
"Hắn bị nhập rồi."
Vân Du đạo nhân bình tĩnh nói.