Hoa Tinh Vân?
Hứa Thanh Tiêu đần cả ngươi ra rồi.
Hứa Thanh Tiêu theo bản năng nghi ngờ đấy là Tuân Tử, nhưng không ngờ được ấy thế lại là Hoa Tinh Vân.
Nếu vậy thì hắn cũng núp sâu quá rồi?
"Hắn bị nhập hả?"
Hứa Thanh Tiêu nhìn Vân Du đạo nhân không nhịn được hỏi.
"Ừ, lúc hắn quay trở về Đại Nguỵ, có phải cũng từng đến gặp ngươi một lần rồi nhỉ? Lúc đó ta đã thấy hơi thở của hắn hơi sai sai rồi, giống y hệt cái tên Nho đạo kia."
"Sau đó chẳng phải ngươi cũng đang điều tra hắn à? Trong lòng ta đã lưu ý rồi cho nên tóm lại vẫn tính ra được."
"Chắc lúc hắn đi qua các nước du ngoạn đã bị nhập vào người rồi, nếu không thì, ngươi ngẫm kỹ lại xem, vài năm trước uy vọng cao như thế, được xưng là thiên kiêu của Nho đạo, là Bán thánh trong tương lai, sao đi ra ngoài một chuyến tâm tính liền thay đổi lớn vậy?"
"Còn nói chuyện khách sáo hoà nhã với ngươi nữa? Ngươi không cảm thấy có vấn đề à?"
"Đổi lại là ngươi, ở trong này mười năm, sau này đi ra ngoài ngươi còn khách sáo nói cười với đám người đó nữa không?"
Vân Du đạo nhân giải thích.
Lời giải thích này có thể hiểu được, tuy nhiên Hứa Thanh Tiêu lại nghĩ không ra.
"Hắn núp ở Đại Nguỵ làm cái gì? Văn cung Đại Ngụy thoát ly có dính dáng gì đến hắn không?"
Hứa Thanh Tiêu ngờ vực hỏi.
"Văn cung Đại Ngụy thoát ly không liên quan gì đến hắn hết, lần này hắn quay về, thật ra đến cả ta cũng không biết hắn đang muốn làm cái gì?"
"Cái tên này núp sâu lắm, lúc quay về Đại Ngụy vậy mà lại thành thật đi làm cu li cho ngươi, đấy còn chưa kể, đến tận lúc văn cung Đại Nguỵ thoát ly rồi, hắn lại chọn ở lại Đại Nguỵ cần cù lao động."
"Cho nên ta cũng khó chịu lắm chớ, tóm lại tên đó muốn làm gì nhỉ."
Đến cả Vân Du đạo nhân còn chẳng rõ, theo lẽ thường mà nói, nhưng chuyện Hoa Tinh Vân làm này không thể suy nghĩ theo lối bình thường được.
"Vậy người còn lại thì sao, là ai?"
Hứa Thanh Tiêu cũng không bám riết chuyện Hoa Tinh Vân rốt cuộc là ai mà tiếp tục gặng hỏi người còn lại.
"Tên còn lại á, nói thật, ta nói ra chưa chắc ngươi đã tin."
Vân Du đạo nhân chần chừ bảo.
"Hoa Tinh Vẫn cũng ra rồi, còn ai mà ta không tin nổi chứ?"
"Nói mau."
Hứa Thanh Tiêu đáp.
"Ngươi còn nhớ Lữ Thánh không?"
Vân Du đạo nhân nhìn Hứa Thanh Tiêu nói thế.
Lữ Thánh?
Lúc này Hứa Thanh Tiêu không khiếp sợ thì cũng không được rồi.
Ai hắn cũng đều chịu được, riêng Lữ Thánh thì hắn không tài nào chịu nổi.
"Lão đã chết rồi, không thể nào là lão được."
Hứa Thanh Tiêu trả lời, đồng thời nhìn về phía Vân Du đạo nhân, sắc mặt có vẻ hơi quái đảm.
"Ngươi không phải đang muốn để ta để ngươi lại đây cho nên bốc phét đấy chứ?"
Nho đạo có hai kẻ đứng đằng sau, nếu một tên là Hoa Tinh Vân, vậy tên còn lại bảo là Tuân Tử, Hứa Thanh Tiêu sẽ cảm thấy không bất ngờ.
Nhưng bảo là Lữ Thánh thì Hứa Thanh Tiêu còn lâu mới tin.
Lữ Thánh là Á Thánh, lúc trước đã bị mình giết chết, nói chính xác ra là bị mình giết ở trước mặt bao nhiêu người thế, giờ lại bảo với mình, Lữ Thánh là kẻ đứng đằng sau?
Nếu Lữ Thánh đúng là kẻ đứng đằng sau thật, vậy mình chẳng phải mèo mù vớ cá rán giải quyết được một tên đại địch rồi à?
Theo giải thích của Hứa Thanh Tiêu, Vân Du đạo nhân cũng hơi yên lặng.
Tuy nhiên qua một lúc sau, Vân Du đạo nhân nói tiếp.
"Ta chưa nói chắc là hắn, nhưng ta không lừa ngươi."
"Nho đạo có hai người đều là Á Thánh, nếu không thì sao có thể đồng hành cùng ta được? Á Thánh Nho đạo gần trăm năm trước, một tên là Lữ Thánh, một tên nữa ta không biết rõ lai lịch, Nho đạo toàn thích ẩn núp thôi."
"Sau này Lữ Thánh bị ngươi giết chết, ta cũng kinh ngạc lắm, vận may tốt thế không biết, trong lúc vô tình ngươi chém được nhân vật mấu chốt, giải quyết được một kẻ thù lớn."
"Có điều ngươi vẫn phải cẩn thận hơn đó, nhưng mà vẫn là câu nói kia, ta không bốc phét, cũng không lừa ngươi đâu."
Vân Du đạo nhân vô cùng nghiêm túc nói.
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu im lặng hoàn toàn.
Thân phận của năm người đã lộ ra hết rồi.
Tiên đạo chính là Vân Du đạo nhân.
Phật môn chính là sư phụ của Già Lam thần tăng.
Vương triều Đại Ngụy là Vĩnh Bình thân vương.
Nho đạo là Hoa Tinh Vân và Lữ Thánh.
Vân Du đạo nhân giờ đã biến thành lò luyện đan, không thể nào ảnh hưởng đến mình được, cho dù lời gã nói là thật hay giả, đối với mình mà nói, đều không gây nên ảnh hưởng lớn nào.
Sư phụ của Già Lam thần tăng đã viên tịch, tuy nhiên đã giao truyền thừa cho đời sau, cũng may ở Tây châu có người của mình đang truyền bá Đại Thừa Phật pháp, cũng được coi là một quân cờ ngăn chặn kế hoạch của Tây châu.
Ở Nho đạo thì Lữ Thánh đã chết rồi, chết cứng queo ở trước mặt mình đây, cũng coi trong lúc vô tình giải quyết được một kẻ thù lớn.
Nhưng hiện giờ phải biết được rõ cái tên trước mặt này có phải đang lừa mình không đã.
Nếu thế thật tất cả chỉ là lời đầu môi chót lưỡi thôi.
Hoa Tinh Vân, Lữ Thánh.
Bỗng chốc cảm thấy phức tạp hơn rất nhiều.
"Chỉ cần đưa bọn họ ra ngoài, thì có phải tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết được hết không?"
Hứa Thanh Tiêu không bối rối vấn đề cuối cùng là ai nữa, mà hỏi một câu như vậy.
"Ừ, tìm thấy bọn chúng thì nên thủ tiêu hết đi, chủ yếu sẽ không có vấn đề gì nữa đâu."
Gã đáp lại.
Câu này không có sai sót gì hết, nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn hơi hơi im lặng.
"Ngươi không lừa ta thật chứ?"
Hứa Thanh Tiêu mở lời gặng hỏi Vân Du đạo nhân.
"Đến nước này rồi ta còn lừa ngươi làm cái gì nữa, thề đã thề rồi, ta biết ngươi cẩn thận, nhưng không cần tới mức không tin ai như thế chớ."
"Vả lại ta lừa ngươi thì được cơm cháo gì? Ta ở trong này có đi ra được đâu."
"Ngươi tin ta đi."
Giọng điệu của Vân Du đạo nhân kích động hẳn lên, khuyên bảo Hứa Thanh Tiêu phải tin gã.
Có điều, Hứa Thanh Tiêu lắc đầu nói.
"Để ngươi ở lại đây ta vẫn cảm thấy bất an lắm."