Hứa Thanh Tiêu không quá để tâm là thật hay giả, mà hắn không yên tâm để Vân Du đạo nhân ở trong Trung châu tiên tàng.
"Tiểu hữu à, lời cần nói đã nói hết rồi, không cần thiết phải làm như vậy, ngươi thề rồi nuốt lời sao."
Lúc này Vân Du đạo nhân cũng cuống hết lên, gã biết Hứa Thanh Tiêu là loại người nào.
Đừng có nhìn tên này là Á Thánh, đến thời khắc mấu chốt đúng kiểu tuyệt tình luôn.
Có hơi yên ắng rồi.
Hứa Thanh Tiêu cuối cùng thở dài, đưa Vân Du đạo nhân rời khỏi sơn cốc.
"Tiểu hữu, ngươi yên tâm, cho dù như thế nào ta cũng không làm hại ngươi đâu."
"Ta nói này, giờ ta chỉ muốn đắp lại cơ thể thôi, về sau vân du tứ phương, nếu như ta lừa ngươi thật thì ta phải đi ra ngoài cùng ngươi chứ."
"Ngươi nói xem có lý không."
Gã nói liên tù tì đang cố van nài Hứa Thanh Tiêu tha cho gã một lần.
Hứa Thanh Tiêu chẳng nói chẳng rằng, chẳng qua quay lại điểm bắt đầu ở trong sơn cốc, sau đó mở miệng nói.
"Ngươi có biết phá trận không?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Không biết."
Vân Du đạo nhân lắc đầu.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Tiêu lập tức bố trí trận pháp, dùng gốc tiên kim phong tỏa Vân Du đạo nhân.
"Ngươi làm gì thế?"
Vân Du đạo nhân ngơ ngác, gã không ngờ Hứa Thanh Tiêu còn chơi cả chiêu này.
"Ta sẽ phong ấn ngươi ở đây một trăm năm, ở trong sơn cốc này ngươi sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì đâu, nếu như ta giải quyết xong chuyện ở bên ngoài thì ta sẽ quay lại đây, nếu như ta không quay lại vậy chứng minh là ta đã chết.
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói.
Vân Du đạo nhân kêu ầm lên.
"Tiểu hữu ngươi đừng có thế mà, ngươi phong ấn ta ở đây trăm năm, ta sợ ta không kiên trì nổi mất, tiểu hữu ta đi cùng ngươi, được không?"
Vân Du đạo nhân rõ ràng vừa hoảng loạn lại vừa sợ hãi, gã cao giọng gào lên, thậm chí thà đi cùng Hứa Thanh Tiêu ra còn hơn.
"Không cần đâu."
"Trận pháp này chỉ duy trì được một trăm năm, hoặc ta đến đây thả phong ấn ngươi ra, hoặc là một trăm năm sau trận pháp này tự động biến mất, ta sẽ để lại một kế hoạch đằng sau cho Nữ đế biết chuyện này, nếu cần thiết nàng ấy sẽ phái người đến cứu ngươi."
"Vãn bối xin lỗi tiền bối, nếu như vãn bối phá được cục diện này, nhất định sẽ giúp tiền bối đắp nặn một cơ thể mới, mau chóng thả tiền bối ra."
Hứa Thanh Tiêu cất lời, đây là hết cách rồi, không thể để Vân Du đạo nhân thảnh thơi bình yên sống trong tiên tàng được.
Có trời mới biết gã ta đang ngấm ngầm làm gì, dù Vân Du đạo nhân có nói như thế nào, xây dựng hình tượng mình ra sao thì Hứa Thanh Tiêu cũng không phải trẻ con ba tuổi, không phải cái gì cũng tin chằm chặp được.
"Hứa Thanh Tiêu, ngươi không phải là người, ngươi còn sống chó hơn cả Võ Đế."
Vân Du đạo nhân tức chết rồi.
Bản thân mình có lòng tốt giúp Hứa Thanh Tiêu, kết quả ai dè lại thành như này đâu?
"Tiền bối, trên thế gian này chẳng có thứ gì tốt hoàn toàn xấu hoàn toàn hết, ngươi tâng bốc mình lên như thế để làm cái gì, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất."
"Ta để ngươi sống đã nhân từ lắm rồi, đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ lựa chọn như nào?"
Hứa Thanh Tiêu mặt không đổi sắc.
Không phải tại hắn tàn nhẫn, cũng chẳng phải do hắn vô tình, mà lo cho đại cục thôi, nếu tự mình giải quyết hết phiền phức ở bên ngoài, mau chóng phá phong ấn, Vân Du đạo nhân cũng thiệt thòi cái gì đâu.
Nếu mình không giải quyết được phiền phức ở bên ngoài, thả Vân Du đạo nhân ra cũng thành phiền phức, nhỡ Vân Du đạo nhân cũng có suy nghĩ biến thái gì thì sao, với cả bảo vật trong Trung châu tiên tàng này nữa, đối với Đại Nguỵ mà nói đúng là nhà đã dột còn gặp mưa dầm.
Quả nhiên.
Đã nói đến nước này rồi, Vân Du đạo nhân đúng là không biết nên nói cái gì.
Bởi vì nếu đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác, e rằng chuyện gã làm so với Hứa Thanh Tiêu cũng chẳng tốt lành gì.
"Một trăm năm dài quá, sáu mươi năm có được không?"
Vân Du đạo nhân biết rõ Hứa Thanh Tiêu chơi thật, nhưng gã vẫn muốn cò kèo mặc cả.
"Không được, một trăm năm là một trăm năm."
"Đối với ngươi một trăm năm trôi qua nhanh lắm."
"Xin lỗi tiền bối."
Hứa Thanh Tiêu không dài dòng nữa, bố trí hơn một trăm cái trận pháo, phong ấn Vân Du đạo nhân vào trong.
Sau đó hắn nhìn về phía những con hung thú kia, dùng tam ma ấn củng cố vào đấy.
"Trong vòng một trăm năm, nếu hắn tự phá trận, trấn áp ngay lập tức cho ta, tăng thêm năm trăm cái trận pháp nữa, nếu trong vòng một trăm năm hắn tiếp tục vi phạm lệnh cấm vượt quá ba lần thì dẵm nát luôn."
Hứa Thanh Tiêu để lại những lời này, tiếp đó cũng bảo với bọn chúng cách để chuẩn bị trước cho tình huống này.
Một là tự mình đến đây, hai là có ngươi nói ám hiệu, nếu không thì, có ai đến ra tay cứu gã thì giết luôn không luận tội.
Làm xong những việc này, Hứa Thanh Tiêu xoay người rời đi.
Để lại Vân Du đạo nhân đang điên cuồng chửi rủa phía sau.
Mấy câu mắng chửi này chẳng có bất cứ ý nghĩa nào hết, chỉ giúp Vân Du đạo nhân khuây khoả hơn thôi.
Nháy mắt.
Hứa Thanh Tiêu đi vào cánh cửa Vân Rủi, giờ này hắn chẳng còn chần chừ gì nữa, bước từng bước một vào trong cửa Vận Rủi.
Đi đến trước cửa lớn, Hứa Thanh Tiêu chẳng buồn nghĩ ngợi đẩy cửa ra.
Trong chốc lát, tiếng cửa mở kẽo kẹt chói tai vô cùng vang lên, khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Cửa lớn vừa mở, từng luồng hắc khí ùn ùn phun thẳng về phía Hứa Thanh Tiêu, bao phủ hết tất cả mọi thứ.
Bóng đen nuốt trọn Hứa Thanh Tiêu.
Tất cả các đạo pháp đều mất tách dụng, Hứa Thanh Tiêu không thể ngăn cản lại, chỉ đành mặc cho tất cả luồng khí của vận rủi chui hết vào trong cơ thể.
Đau đớn tức thì ập đến.
Hứa Thanh Tiêu giãy dụa, dường như hắn đã nhìn thấy được tương lai vậy.
Máu chảy thành sông, thi cốt chất thành núi.
Đất trời bao la đều hoá thành ảo ảnh, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng không cùng.
Đây là vận rủi về tương lai ư?