Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1438 - Chương 1438: Trấn Áp Trăm Năm, Cánh Cửa Vận Rủi, Hứa Thanh Tiêu Quay Về (3)

Chương 1438: Trấn Áp Trăm Năm, Cánh Cửa Vận Rủi, Hứa Thanh Tiêu Quay Về (3)

Tự bản thân Hứa Thanh Tiêu cảm nhận được sự tuyệt vọng và thống khổ của sinh linh, thứ mùi vị này đúng là không tài nào chịu nổi, như thể mọi tai nạn ách vận đều tập trung hết trên người mình.

Loạn lạc của đời này.

Đây là một góc của tương lai, nếu như mở cánh cửa Vận Rủi sẽ có thể nhìn thấy tai ương khốn khổ của sinh linh thiên hạ.

Với cả chính mình cũng phải gánh vác vận rủi cùng.

"Nếu như có thể nhìn thấy được tương lai, vậy ta đây phải nhìn cho ra, nhìn xem liệu có cách nào nghịch chuyển được tai họa khốn khổ này không?"

Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, tiếp tục nhìn vào tương lai.

Ma thần sống lại.

Hủy thiên diệt địa, huyết tế khủng khiếp bắt đầu, sinh linh hóa thành chất dinh dưỡng, tất cả đều chảy vào trong một trận pháp.

Sát nghiệp khởi động, âm lực cuốn lấy cả thiên hạ, không có bất cứ vương triều nào có thể ngăn cản được, cũng không có bất cứ thế lực nào có thể chống đỡ nổi.

Mãi cho đến khi ba Hung thần xuất hiện.

Ba hung thần xuất thế, sóng thần vạn trượng quét sạch cả trăm vạn dặm, núi sông đổ nát, nhật nguyệt vụt tắt, đây là thứ sức mạnh không thể nào mường tượng nổi.

Là sức mạnh khổng lồ, không phải thứ con người ngăn lại được.

Vào lúc này đây, Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng hiểu được ba Hung thần có ý nghĩa gì rồi.

Chúng chính là huỷ diệt, không có bất cứ ý thức nào hết, chỉ biết huỷ thiên diệt địa.

Cái khái niệm này khiến người ta không thở nổi, hằn một dấu vết thật sâu trong linh hồn Hứa Thanh Tiêu.

Cũng chẳng biết qua được bao lâu.

Hứa Thanh Tiêu tỉnh lại.

Hắn tỉnh lại từ trong vận rủi, nhìn trước mắt.

Đằng sau cánh cửa lớn chỉ có một truyền tống trận, có thể dịch chuyển đi ra bên người.

Mà xung quanh mình vẫn còn đầy ảnh hưởng của vận rủi.

Ảnh hưởng của vận rủi này bình thường cũng chẳng sao đâu, tuy nhiên một khi mình gặp phải phiền phức, cái ảnh hưởng của vận rủi này sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Điểm này Hứa Thanh Tiêu hiểu rất rõ.

Tuy nhiên Hứa Thanh Tiêu không sợ.

Hắn đứng dậy đi về phía truyền tống trận.

Chỉ cần mình thành Thánh, loại ảnh hưởng của vận rủi này không thể nào ảnh hưởng đến mình được nữa.

Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu cũng ý thức được một vấn đề, đó là cho dù mình có thành Thánh, cũng không thể ngăn việc ba Hung thần sống lại.

Nếu ba Hung thần sống lại.

Cứ cho mình mạnh hơn nữa thì cũng chẳng ngăn được kết quả huỷ diệt.

Ba Hung thần, chính là thứ tồn tại do thiên địa diễn biến ra.

Phụ trách huỷ diệt, dùng hết sức lực ra để huỷ diệt.

Mà cùng lúc đó.

Đợi đến lúc Hứa Thanh Tiêu bước từ trong truyền tống trận ra.

Vương triều Đại Ngụy.

Cách thời điểm hai đại vương triều ngỏ ý muốn thuê Thần Võ đại pháo nhất phẩm cũng đã qua được hơn hai tháng.

Hai đại vương triều cho Đại Ngụy thời gian ba tháng, dù sao thì mình cũng đang nằm ở bên đuối lý.

Nhưng dạo này bọn họ thường xuyên có ẩn ý với Đại Ngụy, mong Đại Ngụy có thể bàn tiếp cái đề tài này.

Mà trong khoảng thời gian này, từ trên xuống dưới Đại Ngụy đúng là đều trong trạng thái phẫn uất.

Vương triều Đột Tà và Sơ Nguyên, đã cầm Thần Võ đại pháo Nhị phẩm thì thôi đi.

Giờ thế mà lại đòi hỏi Thần Võ đại pháo Nhất phẩm.

Thế này bảo người ta không tức sao nổi?

Quan trọng nhất là, thái độ của Đại Ngụy đối với chuyện này lại là đàm phán hòa bình.

Không tuyên chiến, cũng không đánh.

Đúng là chỉ nguyên mình đàm phán hòa bình thôi, chuyện này khiến cho người dân Đại Ngụy không tài nào chịu nổi.

Cho nên qua thời gian hai tháng này, người dân từ trên xuống dưới của Đại Nguỵ đều rất phẫn nộ, đủ loại công kích đều có, thậm chí có người công kích thẳng Nữ Đế, cho rằng đây là những việc đã làm của Nữ Đế.

Nữ tử xưng đế, nhu nhược không có chính kiến.

Đủ lời thoá mạ xuất hiện.

Hoàng cung Đại Ngụy.

Trong đại điện.

Về hạnh sách của hai đại vương triều trong khoảng thời gian này, trong triều đã hình thành một trạng thái cực đoan hóa.

Đó chính là không chấp thuận.

Đấy đúng thật là càn quấy.

Được cái nọ muốn cái kia, trước đưa cho Thần Võ đại pháo Nhị phẩm còn chưa tính.

Ai dè giờ lại còn đòi hỏi đến Nhất phẩm.

Trèo lên mặt Đại Ngụy.

Cho dù là văn thần, đến lúc này cũng không chịu được nổi.

Chẳng qua tức giận thì tức giận, lý trí vẫn là lý trí, Trần Chính Nho hiểu rõ được suy nghĩ của Đại Ngụy.

Nói chính xác ra là hiểu rõ được suy nghĩ của Nữ Đế.

Đại Ngụy có nỗi niềm riêng khó nói, không thể chinh chiến được.

Nếu không vì thế, đến nước này rồi, Nữ Đế ấy vậy không tuyên chiến trước, trái lại còn tiếp tục giữ ý cầu hoà.

Người sáng suốt đều nhìn ra được.

Cũng chính vì chuyện này, cho nên tuy các quan viên tuy khó chịu nhưng không ai đi chỉ trích Nữ Đế.

Có thể đi vào trong đại điện này, ai mà không phải là kẻ đứng đầu trong đứng đầu, nếu chỉ nguyên việc xem mặt đoán ý còn không làm được, vậy không thể có được vị trí này.

"Bệ hạ, hiện giờ oán khí trong lòng người dân quá lớn, đã có rất nhiều ngôn từ về yêu cầu hai triều về Nhất phẩm."

"Nếu lần này còn chấp thuận yêu cầu của hai đại vương triều, chỉ sợ người dân sẽ xảy ra biến loạn."

Hình Bộ thượng thư Trương Tĩnh bẩm báo, nói lời này bản thân ông cũng sốt hết cả ruột, suy cho cùng từ xưa đến này, làm hoàng đế sợ nhất chính là nghe thấy dân biến.

Đặc biệt nhất chỉ vì chuyện này chẳng tốt đẹp gì, Hình Bộ sẽ bị truy vấn trách nhiệm ngay.

Tuy nhiên, đối với lời của Hình Bộ thượng thư, Quý Linh cũng không nói câu này, cũng chẳng biết đang suy nghĩ đến chuyện gì.

Tất cả bá quan đều cùng nhau giữ vẻ im lặng, hoàng đế không đáp, bọn họ có lắm lời cũng vô dụng.

Cũng trong lúc bá quan đang im lặng.

Một giọng nói bỗng nhiên từ bên ngoài truyền vào.

“Báo!”

“Bình Loạn Vương đã trở về rồi ạ."

Ngay khi âm thanh đó vang lên, bá quan sôi trào, không khí trong đại điện chớp mắt thay đổi, đặc biệt nhất là Nữ Đế, đứng phắt ngay dậy, trên khuôn măt tuyệt mỹ lộ ra vẻ vui sướng cực kỳ.

"Bình Loạn Vương đã về rồi ư?"

Nữ Đế hơi khiếp sợ, trong ánh mắt tràn đầy kinh hỉ.

Bình Luận (0)
Comment