Không chỉ mình nàng, các bá quan cũng như thế.
Trong khoảng thời gian này, Đại Ngụy làm cái gì đều có cảm giác bị người ta kiềm chế, rõ ràng bản thân có sức mạnh lại phải nhẫn nhịn.
Nói trắng ra đang thiếu một người làm chủ kiến.
Nữ Đế có năng lực, nhưng vấn đề ở đây là, thế cực bây giờ đúng thật không phải chuyện Quý Linh có thể làm chủ được,
Yêu cầu có một người đứng ra gánh vác.
Hứa Thanh Tiêu chính là người tiếp nối đấy.
Thời gian trôi qua cũng gần được nửa năm.
Cuối cùng Hứa Thanh Tiêu đã quay trở về.
"Thưa bệ hạ, Bình Loạn Vương đã nhập kinh, hiện giờ chắc hẳn đang đi vào trong cung rồi ạ."
Thị vệ ở bên ngoài bẩm báo.
"Tốt lắm."
"Mau mau mời Bình Loạn Vương nhập điện."
Quý Linh mở miệng.
Mà bên ngoài điện, bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu cũng chậm rãi xuất hiện.
Hắn từ Trung châu tiên tàng quay về, đầu tiên phải chạy đến Đại Ngụy trước.
Dọc theo đường đi, hắn đa nghe ngóng được một vài chuyện, ước chừng cũng biết được một hai, đi vào trong cung, Lý Hiền lập tức chạy lại dẫn Hứa Thanh Tiêu đi vào.
Đồng thời cũng tóm tắt tất cả những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này thành vài câu ngắn gọn báo cho Hứa Thanh Tiêu biết.
Đợi sau khi nghe xong những thông tin đấy.
Hứa Thanh Tiêu cũng đi tới ngoài điện rồi.
Trong đại điện, bá quan đều hết sức phấn khởi nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trong mắt của cả đám đều mang ý cười.
Không biết tại sao, Hứa Thanh Tiêu đến, thì tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Áp lực lưc trước biến mất sạch.
Bấy giờ.
Một bóng người xuất hiện ở bên ngoài đại điện.
Mà bóng dáng này vô cùng quen thuộc, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về đó.
Tướng mạo anh tuấn, khí vũ hiên ngang, tuy mặc trên người một bộ quần áo mộc mạc, nhưng khí chất trong ánh mắt mang lại cho người ta một cảm giác vô cùng cao quý.
Đại Ngụy Bình Loạn Vương.
Nho đạo Á Thánh, Võ đạo Nhất Phẩm, Tiên đạo Nhất Phẩm, Phật đạo Nhất phẩm, đại tài vạn cổ.
Trên đỉnh đầu Hứa Thanh Tiêu có vô số vòng hào quang, mỗi một việc, tiện tay lấy ra cũng là một tồn tại đáng được lưu danh muôn đời.
Hắn không giống người nữa, trái lại càng giống một vầng thái dương, đứng ở đó thôi đã toả ánh sáng lung linh rực rỡ.
Phía trên long ỷ.
Nữ Đế nhìn Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt tất cả chỉ tồn tại nguyên một bóng hình của Hứa Thanh Tiêu mà thôi.
Trải qua sự tiếp xúc mấy năm này, tuy rằng nàng không được tiếp xúc thân cận thật sự bên nhau với Hứa Thanh Tiêu, nhưng thân nàng là đế vương, bản thân đã không được tiếp xúc với người khác gì rồi, với Hứa Thanh Tiêu đã coi là nhiều rồi.
Hơn nữa người đã đạt đến mức này, cảm tình đối với nhau cũng chẳng cần dựa vào thời gian, khéo chỉ cần vài lần gặp nhau, đôi ba câu nói chuyện với nhau, là có thể ghi lại được chút gì đó trong lòng lẫn nhau rồi.
"Tham kiến Bình Loạn Vương."
Bá quan đồng loạt hướng về phía Hứa Thanh Tiêu làm một bái, mà trong đại điện, Nữ Đế đã ngồi xuống, nhưng ý cười trên mặt nàng đã không thể nào che giấu đi được nữa.
"Hứa ái khanh, cuối cùng khanh đã về rồi."
Nữ Đế mở lời, nàng có thể nói ra được câu nói như thế này, cũng đủ để chứng minh, Hứa Thanh Tiêu đối với Đại Ngụy quan trọng đến nhường nào, cũng quan trọng với nàng xiết bao.
"Thần Hứa Thanh Tiêu, tham kiến bệ hạ.”
Ngoài điện, Hứa Thanh Tiêu long hành hổ bộ đi vào trong điện, hướng về phía Nữ Đế cung kính bái đầu.
Đối với một bái cung kính này của Hứa Thanh Tiêu.
Quý Linh lập tức nói.
“Ái khanh miễn lễ, người đâu, ban ghế ngồi.”
Thái giám và nhóm người hầu lập tức chuyển ghế dựa ra, ban ghế ngồi trong đại điện, đây chính là vinh quang vô thượng.
Hứa Thanh Tiêu cũng chẳng ra vẻ ta đây, những cũng không ngồi xuống, mà chậm rãi nói.
"Bệ hạ, ban ghế ngồi thần xin được miễn."
"Hôm nay quay về thần có tấu muốn bẩm báo."
Hứa Thanh Tiêu cất lời.
Hắn không ngồi xuống, tuy nói đây là vinh quang, bản thân mình có ngồi xuống cũng chẳng có ai nói cái gì, nhưng suy cho cùng ở trong đại điện có nhiều quốc công đại thần như thế, không cần thiết phải làm vậy.
"Hứa ái khanh cứ nói thẳng."
Quý Linh cũng dứt khoát bảo Hứa Thanh Tiêu cứ nói đi.
“Bệ hạ.”
“Chư vị đại thần.”
"Lúc bổn vương quay về Đại Ngụy, cũng biết được khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì."
"Vương triều Đột Tà và Sơ Nguyên như hổ rình mồi Đại Ngụy ta, cho Thần Võ đại pháo Nhị phẩm, hai triều tham lam vẫn thấy chưa đủ."
"Dựa theo thực tế, hiện giờ Đại Ngụy binh hùng tướng mạnh, đúng thật không phải sợ hai triều."
"Nhưng thần cho rằng, giờ Đại Ngụy đang trong hướng phát triển mạnh mẽ, cũng không thể tuỳ ý chinh chiến được, thần nghĩ, việc hai triều đòi Thần Võ đại pháo Nhất phẩm, nói cho cùng chẳng qua vẫn chỉ vì tự bảo vệ chính mình thôi."
"Nếu như vì chuyện này mã dẫn đến thiên hạ đại loạn, làm trái với ý trời, đến lúc đó khí vận sẽ phản phệ, cũng sẽ xảy ra vấn đề đến Trung châu long đỉnh."
"Cho nên, thần cho rằng, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, đưa Thần Võ đại pháo cho hai triều, bệ hạ cảm thấy như thế nào?"
Trong đại điện, Hứa Thanh Tiêu vừa mới xuất hiện đã cho một câu kinh người.
Nói vừa xong, cả triều văn võ ồ lên biến sắc.
Vốn tưởng Hứa Thanh Tiêu về cái là muốn đi đánh giặc, chẳng ngờ được Hứa Thanh Tiêu còn dứt khoát hơn, đưa luôn Thần Võ đại pháo cho hai triều?
Này đúng thật là quá sỉ nhục rồi.
“Vương gia.”
"Thần Võ đại pháo do ngài chế thành, theo lý luận thì ngài nói cái gì chính là cái đó, nhưng Thần Võ đại pháo, nói sao cũng là Thần Khí hộ quốc, đưa cho Đột Tà và Sơ Nguyên, nói ngắn hạn đối với Đại Ngụy ta đúng là có lợi."
"Nhưng nói lâu dài, chẳng có tý lợi ích nào cho Đại Ngụy ta hết, mong vương gia suy nghĩ lại."
Công Bộ thượng thư Lý Ngạn Long là người đầu tiên lên tiếng, khuyên bảo Hứa Thanh Tiêu.
Tính ra người ta chỉ muốn thuê Thần Võ đại pháo thôi, Hứa Thanh Tiêu giỏi quá rồi, thẳng thắn cho người ta luôn?
Không cần thiết làm thế đâu.