Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1440 - Chương 1440: Hồi Kinh! (2)

Chương 1440: Hồi Kinh! (2)

"Đúng thế vương gia, Đại Ngụy giờ đúng là ngày càng lớn mạnh hơn, nếu không chiến thì thiên hạ thái bình, trong vòng ba bốn năm, Đại Ngụy ta sẽ vượt qua hẳn hai triều kia, nhưng Thần Võ đại Ngụy mang ý nghĩa là sức mạnh quân sự tuyệt đối."

"Nếu đưa thứ này cho chúng, mặc dù năm năm sau, mười năm sau, mỗi người của Đại Ngụy đều như rồng, cũng chẳng có tý tác dụng nào hết, muốn thống nhất Trung châu cũng chỉ là mộng hão mà thôi, ta có, người ta cũng có, nói không chừng nếu đưa Thần Võ đại pháo đi, hai triều dốc hết sức mạnh toàn quốc ra luyện thêm ba, năm khẩu nữa, cùng lắm thì làm khổ một đời bá tánh, nhưng năm mươi năm sau, lại muốn gây hấn với Đại Ngụy."

"Lúc đấy, nếu xảy ra chiến loạn, đối với Đại Ngụy mà nói chính là một phiền toái lớn hơn."

Binh Bộ thượng thư Chu Nghiêm cũng không nhịn nổi, mở miệng khuyên can Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh.

Hai vị thượng thư cùng nhau lên tiếng rồi, người còn lại thì vẫn im lặng, nhìn xem Hứa Thanh Tiêu muốn nói gì.

Chốc lát sau.

Hứa Thanh Tiêu không phản bác lại hai người, mà nhìn Quý Linh nói.

"Bệ hạ, mấy ngày nay thần vẫn luôn bế quan, ngẫu nhiên cảm ứng được thiên cơ, cho nên có vài lời muốn nói, không thể để quá nhiều người biết được, trừ Lục bộ thượng thư và chín vị quốc công ra, các đại nhân còn lại có thể bãi triều được không?"

Hứa Thanh Tiêu nói.

Hắn có vài lời cần nói để thượng thư của sáu bộ và chính quốc công yên tâm, nói cách khác, cho không hai khẩu Thần Võ đại pháo, e rằng cả triều văn võ đều không đồng ý.

Nếu lục bộ thượng thư và quốc công đều đồng ý, vậy người còn lại có đồng ý hay không cũng chẳng sao.

Nói xong, Quý Linh cũng chậm rãi mở miệng nói.

“Chuẩn.”

Chữ chuẩn nói xong, cả triều văn võ cũng không dám ngỗ nghịch, tuy bọn họ tò mò, nhưng cấp bậc không đủ, chỉ đành thành thật lui ra.

Đợi đến khi họ bãi triều hết xong.

Trần Chính Nho không khỏi lên tiếng.

"Rốt cuộc có chuyện gì thế vương gia, ngài cứ nói đi, đều là người một nhà, không việc gì phải lừa dối nhau làm gì cả."

Trần Chính Nho ra vẻ chăm chú lắng nghe nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, thẳng thắn cho luôn Thần Võ đại pháo, theo lý thuyết còn lâu Hứa Thanh Tiêu sẽ ngu xuẩn như vậy.

Nhưng nói được câu này, có nghĩa Hứa Thanh Tiêu có ước lượng rồi.

Không riêng gì ông, các vị thượng thư quốc công còn lại, bao gồm cả Nữ Đế cũng có vẻ rất tò mò không nhịn được nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.

“Bệ hạ.”

“Chư vị đại nhân.”

"Trong vòng nửa năm qua, bản vương cũng không phải bế quan đâu, mà đang luyện chế Thần Võ đại pháo, trong vòng nửa năm, bản vương đã luyện chế ra được năm trăm khẩu Thần Võ đại pháo."

"Do đó cho bớt hai khẩu Thần Võ đại pháo đối với Đại Ngụy ta cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều."

Hứa Thanh Tiêu từ tốn kể ra trong khoảng thời gian này hắn đang làm cái gì.

Lời này vừa nói xong, trong phút chốc khiến tất cả ồ hết lên.

"Gì cơ? Tận năm trăm khẩu ư?"

"Vương gia, ngài nói thật hay giả đấy?"

"Năm trăm khẩu? Đại Ngụy ta có tận năm trăm khẩu Thần Võ đại pháo?"

Giờ phút này, mọi người không tài nào bình tĩnh nổi nữa, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt là đầy sự chấn động.

Cho dù là Quý Linh, Nữ Đế của Đại Ngụy, cũng khiếp sợ trợn tròn hai mắt nhìn.

Đại Ngụy trước mắt vì sao lại bị người trong thiên hạ để ý đến thế, nói cho cùng cũng chỉ vì Thần Võ đại pháo thôi.

Cái thứ này đúng là Thần Khí chiến tranh, một pháo bắn đi trăm vạn đại quân tan thành tro khói.

Đấy mới chỉ là sức mạnh của một khẩu Thần Võ đại pháo.

Giờ Hứa Thanh Tiêu lại nói cho mọi người có tận năm trăm khẩu Thần Võ đại pháo, đây là khái niệm gì?

Nhắm thẳng đến vương triều Đột Tà, năm trăm khẩu Thần Võ đại pháo, năm trăm pháo nổ cái đoàng, tất cả đất đai của vương triều Đột Tà mất bớt một phần mười.

Một đường quét ngang, trong vòng nửa ngày tiêu diệt Đột Tà.

"Hứa ái khanh, trẫm, đúng thật là không dám tin nổi."

Bây giờ đến cả Quý Linh cũng không chịu nổi nữa, nàng biết rõ Thần Võ đại pháo yêu cầu nguyên liệu nào mới có thể luyện chế được.

Linh kim cực phẩm.

Nhiều nguyên liệu đến thế, Hứa Thanh Tiêu tìm đâu ra?

Trung châu tiên tàng có lắm đến thế à?

Có thể luyện ra được năm trăm khẩu Thần Võ đại pháo?

Lần này Hứa Thanh Tiêu quay về, nếu bảo mang về năm khẩu Thần Võ đại pháo, ngược lại nàng còn tin.

Nghe được năm trăm khẩu, cả người không thể nào tin được.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu không lắm lời, chỉ vung tay lên cái, ngưng tụ Trung châu long đỉnh ra.

Ngay sau đó, từng khẩu từng khẩu đại pháo xuất hiện, Thần Võ đại pháo màu vàng kim, mặc dù không ở dưới ánh mặt trời vẫn vô cùng lộng lẫy.

Cả một toà đại điện có diện tích không nhỏ, nhưng Hứa Thanh Tiêu vừa bày ra cái thì có ước chừng khoảng năm mươi khẩu Thần Võ đại pháo xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Bệ hạ.”

"Thần đương nhiên không dám khi quân rồi, trong đại điện chỉ bày được có năm mươi khẩu Thần Võ đại pháp, còn lại tạm thời không mang ra được."

“Chư vị đại nhân, bản vương không phải một kẻ thích nói đùa, nếu dám mở miệng nói đưa cho Đột Tà Sơ Nguyên hai khẩu Thần Võ đại pháo, bản vương đã có sự chuẩn bị kỹ càng rồi."

Hứa Thanh Tiêu vô cùng tự tin nói.

Hắn che giấu số lượng cụ thể, trái lại cũng chẳng phải vì lý do gì, chẳng qua trong vương triều Đại Ngụy, Vĩnh Bình thân vương chính là kẻ thù độc đứng sau màn, nếu nói như vậy, trong lục bộ, hay trong các vị quốc công đây, có người nào chung hội cùng thuyền với Vĩnh Bình thân vương không, Hứa Thanh Tiêu đắn đo khó định.

Cho nên nói năm trăm khẩu, tất nhiên không sai gì rồi.

Đã có thể uy hiếp đối phương, cũng có thể giấu một tay đi, nếu đối phương còn dám tiến lên, vậy Hứa Thanh Tiêu sẽ để lão nếm thử uy lực của đại pháo bằng Tiên Kim này.

"Vương gia, chúng ta có nhiều Thần Võ đại pháo thế này còn đưa cho chúng làm gì cơ chứ? Bắn nổ tung quốc thổ bọn chúng lên luôn đi."

Binh bộ thượng thư Chu Nghiêm không nhịn nổi nói.

Cảm thấy có nhiều Thần Võ đại pháo như vầy, còn đưa cái quỷ gì nữa, cho bọn chúng năm trăm phát đạn pháo không phải hay hơn à.

Nói lời này xong mọi người đồng loạt gật đầu, tán thành lời của Chu Nghiêm.

Bình Luận (0)
Comment