"Không được."
"Tăng thêm giết chóc không có bất cứ ý nghĩa gì hết."
"Nếu cày nát đất nước của chúng lên, đối với Đại Ngụy mà nói cũng chẳng có nghĩa lý gì hết."
"Một quốc gia cường thịnh chân chính, không cần thống nhất, chỉ cần phát triển cường thịnh không ngừng là được rồi, để hai triều này gián tiếp trở thành nước phụ thuộc của Đại Ngụy là được."
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi nói.
Thốt ra những câu này, Cố Ngôn cũng theo đó gật đầu, ông hiểu rõ ý của Hứa Thanh Tiêu.
Thống nhất Trung châu chưa chắc đã là một chuyện tốt.
Suy cho cùng người dân của vương triều Sơ Nguyên và Đột Tà vẫn duy trì thống nhất với hai đại vương triều, sau này chuyện mỗi ngày phải xử lý chính là ở đấy có phản tặc, ở kia xảy ra dân đảo chính.
Trừ những chuyện đó ra, ngươi chẳng được bất cứ lợi lộc nào cả.
Chi bằng đừng thống nhất làm gì hết, để đối phương thành thật dâng tiền lên đây, dùng giá cao mua lại đồ của Đại Ngụy, bán giá thấp cho Đại Ngụy.
Từ nay về sau, người dân Đại Ngụy sẽ được sống chuỗi ngày tốt đẹp, hai triều này thuần chất là làm công cho Đại Ngụy thôi.
Kể từ đấy, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, người dân của hai triều cũng chỉ chửi mắng vương triều của họ, chắc chắn không mắng lên đầu Đại Ngụy.
"Nhưng cho không hai khẩu Thần Võ đại pháo, sợ rằng hai triều cũng chưa chắc dùng những đồ vật mang tính thực chất ra đổi đâu?"
An Quốc công vẫn còn hơi ngờ vực nói.
Nói xong, Hứa Thanh Tiêu lắc đầu.
"Quốc công nghĩ sai rồi."
"Hiện giờ vương triều Đột Tà và Sơ Nguyên chỉ sợ nằm mơ cũng chỉ mơ đến Thần Võ đại pháo."
"Trước Đại Ngụy đã đưa cho chúng một loạt danh sách rồi, chỉ vì đổi lấy được Thần Võ đại pháo, chúng cam tâm tình nguyện."
"Bây giờ để thuê được Thần Võ đại pháo Nhất phẩm, chắc hẳn chúng đã chuẩn bị sẵn một phần quà tặng hậu hĩnh rồi."
"Nhưng lần này, chúng ta không để chúng thuê, mà đưa luôn cho chúng, để chúng đi nghiên cứu, để chúng dùng hết sức mạnh của toàn quốc, luyện chế ra được Thần Võ đại pháo mới."
"Nhưng chúng ta có thể đưa ra đủ loại điều khoản, thậm chí đưa ra điều khoản bắt chúng cắt đất, còn có mậu dịch nữa."
"Đứng ở góc độ chúng nhìn lại, dù cho điều khoản hà khác đến cực hạn, chỉ vì giành được Thần Võ đại pháo, chúng đều sẽ đồng ý."
"Chí ít đặt bút ký tên vào khế văn thôi, mà chúng ta chỉ cần bọn ký tên, sau đó làm một chuyện, thì có thể khiến ba đời người của chúng thành lao dịch vì Đại Ngụy ta."
Hứa Thanh Tiêu rất nghiêm túc nói.
Lập tức, mọi người có chút tò mò.
"Làm một chuyện?"
Bọn họ tò mò không rõ làm cái gì có thể khiến hai vương triều Đột Tà và Sơ Nguyên thành thật làm cu li cho Đại Ngụy.
Mà Hứa Thanh Tiêu chỉ hững hờ thả hai câu.
"Duyệt binh."
Trong đại điện.
Mọi người đều chó chút khó hiểu nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Không hiểu duyệt binh có nghĩa gì.
"Vương gia, duyệt binh ngài nói có nghĩa là gì thế?"
Trần Chính Nho vô cùng tò mò nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu cũng rất bình tĩnh nhìn các đại thần nói.
"Duyệt binh chính là mời các thế lực lớn trong thiên hạ đến Đại Ngụy ta, sau đó triển lãm năm trăm khẩu Thần Võ đại pháo này cho các chứ quốc nhìn, phô trương thanh thế của Đại Ngụy ta, đấy là duyệt binh."
Hứa Thanh Tiêu giải thích.
Nói xong trong đại điện, tất cả mọi người trước tiên là giật mình, rồi mau chóng lý giải được ý tứ trong lời Hứa Thanh Tiêu nói.
Trong phút chốc mọi người đều hiểu rõ, theo sau đấy cả đám lộ ra vẻ vui sướng.
Đặc biệt nhất là Binh bộ thượng thư, không thể nhịn được nói.
"Giờ chúng ta sẽ đưa Thần Võ đại pháo cho vương triều Đột Tà và Sơ Nguyên, bọn chúng chắc hẳn sẽ mừng như điên, tuy nhiên nhằm thời cơ đấy, chúng ta đòi hỏi một lượng lớn vật tư, hai triều thể nào cũng chấp nhận."
"Thần Võ đại pháo có giá trị không tầm thường, đợi đến lúc bọn chúng đổi xong hai khẩu Thần Võ đại pháo, chúng ta lại mời bọn chúng đến tham quan."
"Rồi sau đấy chúng sẽ phát hiện, cái gọi là Thần Võ đại pháo chúng ta có tận năm trăm khẩu, cứ như vậy mà nói, chỉ sợ nội tâm hai triều sẽ sụp đổ, không thể nào tiếp nhận được cái kết quả này."
"Đúng thế, nếu để bọn chúng biết, Thần Võ đại pháo chúng khổ sở tiêu tốn một lượng lớn vật tư mới đổi được, ở Đại Ngụy ta có tận năm trăm khẩu, không khéo trái tim của đế vương hai triều cũng phải nát tan, hahahaha...."
Mọi người cười to.
Nhưng có người không nhịn được đế thêm lời vào.
"Nhưng ngộ nhỡ, hai triều tiếp tục tạo áp lực, yêu cầu càng nhiều Thần Võ đại pháo thì làm sao giờ? Để bọn chúng thiệt một lố thế, e rằng bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ này đâu."
Là một vị quốc công.
Trong nháy mắt, ông ta đã ý thức được lời mình nói ngu đến dường nào.
Đã có năm trăm khẩu Thần Võ đại pháo ở đây rồi, còn lo hai triều tạo áp lực nữa à?
So đi, tạo áp lực để đi vào chỗ chết đi.
Dám tạo áp lực, bên này sẽ cho bọn chúng biết mùi đau khổ cùng cực liền.
Quốc công ngậm mồm, sau đó yên lặng lùi lùi, không dám đế thêm câu nào nữa.
"Tốt lắm."
"Trẫm, chuẩn."
"Chúng ái khanh tiếp chỉ, lấy Bình Loạn Vương làm chủ, lục bộ là phụ, Lễ bộ mau soạn sẵn danh sách quà tặng, Hình bộ củng cố việc trị an trong Đại Ngụy, Binh bộ điều khiển Kỳ Lân quân trấn thủ toàn kinh đô Đại Ngụy."
"Công bộ tu sửa đường duyệt binh để vạn quốc triều bái."
Nữ Đế thẳng thắn chấp thuận, hơn nữa còn lệnh lục bộ phối hợp với Hứa Thanh Tiêu.
Trong nháy mắt tất cả đều đồng loạt chắp tay hô.
"Bệ hạ thánh minh."
“Chúng thần tiếp chỉ.”
Chúng thần đáp lại.
Rồi sau đó Hứa Thanh Tiêu cũng lấy ra vài tấu chương, trên đường hắn đến đây đã viết xong hết rồi.
"Danh sách đã chuẩn bị xong, thời gian dự tính là ngày mùng mười đầu tháng sau, làm phiền Vương thượng thư rồi."
"Đây là bản vẽ quy hoạch kinh thành, Lý đại nhân cứ xây dựng dựa theo bản vẽ quy hoạch này là được."
Hứa Thanh Tiêu đưa tấu chương cho họ, mỗi một chỗ nào đó, Hứa Thanh Tiêu đã tính toán kỹ xong xuôi hết rồi.
Nhưng mà, chuyện duyệt binh, Hứa Thanh Tiêu suy xét càng kỹ hơn.
Chẳng qua hắn không nói ra mà thôi.