"Được, giờ lão phu sẽ đi xử lý ngay."
"Ừ, chúng ta đây cũng mau đi xử lý đi."
Mọi người nhận lấy tấu chương rồi sau đó đều muốn rời đi.
Bọn họ biết Hứa Thanh Tiêu còn có chuyện cần trao đổi với Nữ Đế, cho nên cũng không chủ động ở lại đây.
Mọi người lập tức cùng nhau rời đi.
Đợi đến khi tất cả đều đi rồi.
Lúc này Nữ Đế mới mời lời.
"Hứa ái khanh, còn chuyện gì muốn nói sao?"
Nữ Đế mở lời ướm hỏi Hứa Thanh Tiêu.
Nàng biết, chắc chắn Hứa Thanh Tiêu còn cất giấu một vài chuyện, nãy giờ người nhiều quá, cho nên không tiện nói ra.
“Bệ hạ.”
"Chuyến này thần đi đến Trung châu tiên tàng kiếm được vô số ích lợi, luyện được mấy vạn viên Phá Cảnh đan, có thể tăng cường binh lực của Đại Ngụy, nhưng mà thần đang định tự mình đi xử lý chuyện này, cho nên mong bệ hạ có thể giao binh quyền cho thần, để thần tự mình lựa chọn tướng sĩ."
Hứa Thanh Tiêu đầu tiên nói ra chuyện của Phá Cảnh đan.
Nói xong Nữ Đế đã đồng ý ngay, không có bất cứ do dụ nào hết.
"Được, trẫm ban cho khanh binh phù, năm đại quân doanh toàn quyền khanh khống chế."
Nữ Đế rất dứt khoát, năm tấm binh phù lập tức xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Nhận lấy binh quyền, Hứa Thanh Tiêu tiếp tục nói.
"Bệ hạ còn một chuyện nữa, người đứng đằng sau màn, thần đã biết được những ai là kẻ đứng đằng sau rồi."
"Đặc biệt là người ẩn nấp ở trong Đại Ngụy."
Hứa Thanh Tiêu nói.
"Là ai?"
Nữ Đế hơi đổi sắc mặt, đây là câu hỏi vẫn luẩn quẩn trong lòng nàng rất lâu, không ngờ, Hứa Thanh Tiêu lại biết được.
“Vĩnh Bình thân vương.”
Hứa Thanh Tiêu bình thản nói.
"Là ông ta?"
Trên long ỷ, Quý Linh thật sự có hơi kinh ngạc, nàng khẽ nhíu mày, tự mình lẩm bẩm.
"Năm đó ông ta vốn là Thái tử của Đại Ngụy, là trữ quân (vua dự bị) tương lai, nếu không xảy ra nỗi nhục Tĩnh thành kia, phụ hoàng trẫm chắc hẳn cũng khó kế thừa ngôi vị hoàng đế được."
"Sau đó trong triều đúng là có lời ra tiếng vào, sợ ông ta cướp lấy hoàng quyền, nhưng sau khi phụ hoàng trẫm lên ngôi, Vĩnh Bình thân vương chủ động giao binh phù ra, quy ẩn về sơn điền, trong vòng mười mấy năm này, dù phụ hoàng trẫm đã băng hà, ông ta cũng không lộ mặt ra ngoài."
"Hay là nhầm lẫn gì rồi?"
Quý Linh nhíu mày, không phải nàng không tin, mà cái suy luận này có chút bất cập.
"Bệ hạ, có một chuyện, người ngẫm lại thử xem, tiên đế tất nhiên có tài đánh giặc, nhưng đối với Đại Ngụy mà nói, không đánh cũng thắng trận được, hơn nữa nhìn các tướng lĩnh xem."
"Có các vị An quốc công ở đây, chỉ cần không phải một hoàng đế văn nhược, là ai kế thừa đại nghiệp cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
"Trước kia Văn đế phế bỏ Thái tử, lập tiên đế thành hoàng đế, trong chuyện này e rằng có bí mật không thể để người khác biết."
"Tất nhiên, đấy đầu là chuyện của quá khứ, thần cũng không thể nào đi truy vấn được, nhưng Vĩnh Bình thân vương là kẻ đứng đằng sau cũng không phải chuyện không thể xảy ra được."
"Xin bệ hạ hãy mau hạ chỉ, bí mật tróc nã Vĩnh Bình thân vương, là phải hay không phải, sẽ biết ngay thôi."
Hứa Thanh Tiêu không quan tâm có bắt sai người hay không, Vĩnh Bình thân vương có tình nghi, cứ bắt trước rồi nói, nếu bắt Vĩnh Bình thân vương về đây, đúng là vu oan cho ông ta, vậy mời ông ta ở lại Đại Ngụy một thời gian, cũng chẳng sao.
Nếu như không bắt sai người, hoặc không tài nào bắt được Vĩnh Bình thân vương, vậy tất cả đều sáng tỏ rồi.
"Được, trẫm sẽ ngay lập tức ra tay tróc nã Vĩnh Bình thân vương, vậy mấy người còn lại là ai?"
Quý Linh tiếp tục hỏi.
"Nho đạo có hai người, một là Hoa Tinh Vân, hai là Lữ thánh, nhưng Lữ thánh đẽ bị thần giết rồi."
"Còn lại duy nhất một người thôi."
Hứa Thanh Tiêu đáp.
“Hoa Tinh Vân?”
"Không thể nào là hắn được, hắn...."
Phản ứng đầu tiên của Nữ Đế cũng là không tin nổi, nhưng vừa nói xong, nàng tức khắc ý thức ra được một chuyện, đó chính là Hoa Tinh Vân đã từng biến mất ba năm, trong ba năm này gặp phải chuyện gì, làm chuyện gì, chỉ sợ không ai biết được.
Thấy Quý Linh không nói tiếp.
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục nói.
"Bên Phật môn chính là sư phụ của Già Lam thần tăng, nhưng lão đã viên tịch, Già Lam thần tăng kế thừa y bát của lão, Tiên Môn là Vân Du đạo nhân, hoá thành một lò luyện đan bị thần trấn áp ở trong Trung Châu tiên tàng."
"Bệ hạ, nếu đại nạn này có thể hoá giải được, thần sẽ đi thả Vân Du đạo nhân ra, tất cả các thông tin trên đều do y báo cho thần biết, thần đã đồng ý với y rồi, chẳng qua nếu thần không thể giải quyết được đại loạn này, y cũng sẽ bị phong ấn trăm năm."
"Chuyện của trăm năm sau, thần cũng không thể giải quyết nổi, nhưng mà thần cũng đã để một tia sinh cơ ở trong Trung Châu tiên tàng rồi, nếu thần chết, hắn cũng không sống nổi."
Giọng điệu Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh nói.
Trước khi hắn rời đi, cố ý để lại một chiêu, chẳng có cái gì là một trăm năm hay không trăm năm hết, nếu mình chết, cũng chẳng quản được sau này sẽ phát sinh ra những chuyện gì.
Vân Du đạo nhân cũng vậy, chết cũng không sao, dù sao bất luận như thế nào, đều không thể lại bất cứ nguy hiểm gì đối với Đại Ngụy.
Quý Linh trầm mặc không nói.
Một lát sau, nàng mới mở lời.
"Khanh muốn trẫm làm gì?"
Nữ Đế hỏi.
"Bệ hạ, giờ những kẻ đứng đằng sau đã hiện lên, thần sẽ truy lùng từng tên một, mục đích của chúng là muốn thông qua thủ đoạn nào đó khiến cho thiên hạ đại loạn đầy cảnh giết chóc, để hồi sinh lại ba Hung thần."
"Cho nên Đại Ngụy không được khai chiến, điểm mấu chốt nằm ở Trung châu, đây cũng là lý do tại sao thần phải tốn hơi bày ra trò duyệt binh."
"Khiến hai triều tuyệt vọng, để bọn chúng không còn tý ý niệm muốn chinh chiến nào hết, cứ như vậy đã có thể làm bọn chúng kinh sợ, để Trung châu được hoà bình, đằng sau thì ra tay giải quyết mấy người kia.”
"Nếu bọn chúng chết, thiên hạ thái bình ngàn năm.”
"Thời gian ngàn năm, cũng đủ để Đại Ngụy từng bước một thống nhất thiên hạ."
Hứa Thanh Tiêu tự tin thản nhiên nói, đây là ý tưởng của hắn.