Chiến tranh là chuyện tuyệt đối không được xảy ra, nếu khai chiến, dù Đại Ngụy có Thần Khí như thế nào, cũng chẳng thể ngăn cản ba Hung thần được.
Dù Đại Ngụy công phạt, hay là ba đại vương triều chém giết lẫn nhau, đối với Đại Ngụy mà nói đều không phải chuyện tốt lành gì.
Không giải quyết được bọn chúng, khai chiến chính là thua.
"Phương án này tốt thì tốt thật, nhưng nếu duyệt binh nhỡ đâu khiến cho hai triều tuyệt vọng, liên hợp với đám người kia, cố ý dẫn phát chiến loạn, chế tạo huyết tế thì làm sao?"
Quý Linh nhíu mày, nàng nói ra một khả năng,.
Suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu chính là dùng năm trăm khẩu Thần Võ đại pháo đi uy hiếp hai đại vương triều.
Suy nghĩ này không sai, khiến cho hai đại vương triều không dám đánh chiến.
Nhưng nếu vào ngay lúc đó, Vĩnh Bình thân vương, Hoa Tinh Vân, Già Lam thần tăng đi thuyết phục hai đại vương triều, bảo bọn chúng chủ động khai chiến.
Cho dù đánh không lại vẫn đi tuyên chiến với Đại Ngụy, kết quả hai bên vẫn thua như cũ thôi.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu có vẻ hết sức bình thản.
"Bệ hạ, cho nên duyệt binh lần này là muốn thịnh tình với thế lực khắp thiên hạ, hơn nữa còn phải nhờ vào thủ đoạn của Tiên đạo, đưa cảnh tượng duyệt binh của Đại Ngụy chiếu tới vương triều Đột Tà, Sơ Nguyên."
"Vừa nãy thần vẫn còn giấu, trên thực tế thần mang đến không phải năm trăm khẩu Thần Võ đại pháo, mà là một ngàn năm trăm khẩu Thần Võ đại pháo, hai trăm khẩu Tiên Kim đại pháo, còn có mười khẩu Thiên Thần đại pháo."
"Thần kết luận, hai triều quốc dân, nếu như nhìn thấy đó, bao gồm cả thế lực trong thiên hạ này nhìn thấy đó đều sẽ tuyệt vọng, kể từ đấy mặc dù đế vương của hai triều muốn tuyên chiến."
"Cũng không thể nhận được sự ủng hộ đồng lòng trên dưới dân chúng cả nước được."
"Phiên vương bọn họ cũng không muốn chết, các thế gia môn phiệt của vương triều Đột Tà, Sơ Nguyên cũng không muốn chịu chết, bao gồm cả các tướng sĩ, còn cả các bá tánh, ở trước sức mạnh tuyệt đối này, bọn họ tuyệt đối không dám nổi lên bất cứ ý chí chiến đấu gì."
"Ngày duyệt binh, cũng là ngày Đại Ngụy không chiến mà thắng."
"Với cả, thần đã có chuẩn bị từ trước, tập hợp tất cả sức mạnh của Thần Võ đại pháo, san bằng biển Ma Vực."
"Để cho người đời nhìn xem uy lực của Thần Võ đại pháo đây."
Hứa Thanh Tiêu nói.
Mục đích của duyệt binh là để kinh sợ, để cho người trong thiên hạ kinh sợ.
Hai triều đúng thật khả năng cao sẽ cá chết lưới rách, vì không để cho Đại Ngụy phát triển sẽ không tiếc bất cứ giá nào phát động chiến loạn.
Nhưng vấn đề là sau khi duyệt binh, để người thiên hạ nhìn thấy hết uy lực của Thần Võ đại pháo, nội tâm họ sẽ tuyệt vọng, sinh ra nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Lúc này, bọn họ tìm đâu ra tự tin gây hấn với Đại Ngụy nữa?
Chỉ sợ, nếu đế vương hai triều dám mở miệng tuyên chiến, không cần một canh giờ, nội loạn đã bạo phát.
Nhưng phiên vương, thế gia, thậm chí là các nước phụ thuộc đó đều tạo phản.
Người ta không muốn chịu chết, ai không muốn sống thoải mái dễ chịu, dù sao mình có phải hoàng đế đâu, mặc dù vương triều Sơ Nguyên và Đột Tà bị Đại Ngụy đạp dưới chân, bọn họ vẫn là vương gia ấy thôi.
Đại Ngụy không tuyên chiến, bọn họ vẫn sống trong cuộc sống nhung lụa, cùng lắm thì không được như Đại Ngụy cũng có làm sao đâu?
Mình đang ở đất của mình ăn no uống tốt, sống những ngày tháng yên bình tự dưng rỗi hơi đi tìm chết làm cái gì chứ?
Kế hoạch của Hứa Thanh Tiêu khiến Quý Linh cảm thấy chấn động.
Đây là kế đánh thẳng vào lòng người.
Dùng duyệt binh làm chủ, kinh sợ quần hùng thiên hạ, cho bọn chúng hiểu rõ Đại Ngụy mạnh đến thế nào, từ đó ổn định lại cục diện, rồi chậm rãi đi giải quyết những kẻ đang ẩn náu.
Chỉ cần ba Hung thần không sống lại, thiên hạ không đại loạn, bên này giảm bên kia tăng.
Chỉ cần trăm năm.
Đại Ngụy sẽ trở thành một sự tồn tại vô địch không có đối thủ.
Thậm chí dùng một phần mười binh lực là có thể quét ngang cả hai đại vương triều rồi.
"Trẫm đã hiểu."
"Hứa ái khanh, tất cả đều dựa vào kế hoạch này của khanh đi."
"Trẫm thay Đại Ngụy cảm tạ khanh."
Quý Linh hiểu tất cả mọi chuyện Hứa Thanh Tiêu đã sắp xếp ổn định thỏa đáng hết rồi, bản thân mình chỉ cần phụ trách hạ lệnh là được.
Có một Hứa Thanh Tiêu đã thắng được hết thảy.
Đế vương như mình, đột nhiên có vẻ tầm thường.
"Đa tạ bệ hạ."
"Giờ thần sẽ đi chuẩn bị."
Hứa Thanh Tiêu hướng về phía Nữ Đế bái đầu.
Sự tín nhiệm này khiến trong lòng Hứa Thanh Tiêu ấm áp, nhưng mà hắn cũng hiểu rõ, Đại Ngụy không thể không có mình, mình cũng không thể đánh mất Đại Ngụy.
"Hứa ái khanh, không ở lại dùng cơm sao?"
Thấy Hứa Thanh Tiêu có ý rời đi, Nữ Đế mở hẳn lời giữ Hứa Thanh Tiêu ở lại dùng bữa.
"Không được."
"Có nhiều chuyện quá, thần không có nhiều thời gian thưa bệ hạ."
Hứa Thanh Tiêu đáp lại.
Có rất nhiều chuyện còn chưa xử lý xong, hắn đúng thật không còn nhiều thời gian nữa.
"Ừ."
"Hứa ái khanh nếu làm xong việc cứ nghỉ ngơi cho thật tốt."
Nữ Đế cũng không khăng khăng giữ lại, chỉ nói một câu như vậy.
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, rồi xoay người rời đi.
Nhưng mà không phải đi tìm Hoa Tinh Vân, mà đi tìm Hoài Ninh thân vương.
Trong đại điện.
Nhìn theo bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu, trong mắt của Nữ Đế là lưu luyến, cũng có chút đau lòng.
Hứa Thanh Tiêu vì Đại Ngụy trả giá quá nhiều quá nhiều.
Nàng chỉ mong, đợi đến khi tất cả mọi chuyện đều giải quyết xong, có thể để Hứa Thanh Tiêu được nghỉ ngơi.
Ngay sau đó.
Trong thiên lao Đại Ngụy.
Tiếng mở cửa vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của thiên lao.
Thoáng chốc, bóng người Hứa Thanh Tiêu chậm rãi xuất hiện ở trong thiên lao.
Quý Nguyên ngồi ở nơi sâu nhất nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, trong mắt gã là sự bình tĩnh đã không còn vẻ ngỗ ngược bá đạo như xưa.
Chẳng qua vẫn có vẻ gì đó rất không phục.