Gã ngồi trong thiên lao, không rên một tiếng, trong lòng vẫn chờ một ngày, mình có thể bước lên đại điện, tay nắm quyền to.
Hứa Thanh Tiêu chỉ nhìn thoáng qua Quý Nguyên một cái.
Loại nhân vật này đối với hiện giờ mà nói đã không có bất cứ tác dụng gì rồi.
Gã đã trở thành một quân cờ vô dụng, bất luận là ở trong mắt Đại Ngụy, hay là trong mắt của người khác, Quý Nguyên đã tự dồn mình vào chỗ chết.
Không ai hỏi thăm đến, kết quả đã định sẵn vô cùng thê thảm.
Lần này vào đây, Hứa Thanh Tiêu đến tìm Hoài Ninh thân vương.
Hắn không đi tìm Hoa Tinh Vân, mà trước lúc đó, đến tìm Hoài Ninh thân vương một chuyến.
Bên trong thiên lao.
Hoài Ninh thân vương nhìn Hứa Thanh Tiêu đang đi tới, dường như nghĩ đến một chuyện gì đó.
Vì thế, chưa để Hứa Thanh Tiêu nói, ông ta đã cất tiếng lên rồi.
"Ta đã không còn bất cứ tác dụng nào nữa, chuyện nên làm đã làm xong, dù ngươi có hỏi ta cái gì, bản vương cũng không nói cho ngươi biết."
Giọng điệu của ông ta bình tĩnh, như thể không muốn dính dáng vào nữa.
Nhưng câu tiếp theo của Hứa Thanh Tiêu lại khiến Hoài Ninh thân vương có chút lặng người đi.
"Vương gia có muốn thắng tiếp không?"
"Thắng là thắng thế nào?"
"Nhìn ra ngoài bất luận là ra sao ngươi cũng không thắng được, bản vương tò mò lắm, ngươi đào đâu ra tự tin thắng được thế?"
"Thậm chí đến cả người đằng sau lưng ngươi ngươi cũng không biết, có tự tin gì mà thắng được?"
Hoài Ninh thân vương rõ ràng còn biết được nhiều chuyện hơn nữa, cho nên ông ta không cho rằng Hứa Thanh Tiêu thắng được.
Tuy ông ta đã đầu quân sang Đại Ngụy, nhưng không đại biểu nhất định phải hợp tác với Hứa Thanh Tiêu.
Chuyện ông ta nên làm, cũng đã hoàn thành rồi, có thể thu phục Man tộc đơn giản như vậy, cho dù cái công của ông ta không thể ghi ra, nhưng chắc chắn là đã có công.
Nếu không kết cục tất sẽ thay đổi, có lẽ Đại Ngụy chí ít cũng phải trả ra sinh mạng của một triệu dân thường vô tội.
Mà Hoài Ninh thân vương cũng cho rằng Hứa Thanh Tiêu đến cả kẻ đứng đằng sau màn còn chẳng biết là ai, tất nhiên không muốn tham gia vào rồi.
"Vương gia, kẻ đứng đằng sau Đại Ngụy còn không phải là Vĩnh Bình thân vương à?"
"Còn muốn đoán nữa không?"
Hứa Thanh Tiêu truyền âm, hắn ngồi xếp bằng nhìn Hoài Ninh thân vương ngồi trong ngục ở trước mặt, bình tĩnh nói.
Nói xong, Hoài Ninh thân vương không có bất cứ biểu tình gì mà nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
"Ngươi bảo thế thì cứ thế đi."
Rất rõ ràng bất luận có phải Vĩnh Bình thân vương hay không, không thể nào mang ra lừa Hoài Ninh thân vương tiếp được.
Trừ khi lấy ra một cái chứng cứ thuyết phục hơn.
"Năm kẻ đứng đằng sau ta cũng đã biết là ai rồi, Vĩnh Bình thân vương, Vân Du đạo nhân, sư phụ của Già Lam, Hoa Tinh Vân, Lữ thánh."
"Bọn chúng muốn thông qua huyết tế hồi sinh ba Hung thần, đây là thông tin mà ta biết được."
"Chắc là trong đó còn có kẻ khác nữa, chưa chắc có phải năm người này không, cũng có thể chính là năm kẻ này, nhưng dù là ai, mục đích của những kẻ ẩn náu muốn làm chính là huyết tế."
"Giờ Đại Ngụy đã ngưng tụ ra Trung châu long đỉnh, quốc lực cường thịnh, kế hoạch duy nhất của chúng là cái này, nếu không bọn chúng không còn bất cứ cơ hội trở người nữa.”
"Không biết ta có nói đúng không?"
Hứa Thanh Tiêu thẳng thắn nói hết mọi chuyện ra.
Nghe xong lời này, Hoài Ninh thân vương vẫn bình tĩnh như trước, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
"Ngươi nói không sai, đây chính là kế hoạch của kẻ đứng đằng sau, là ai cũng không quan trọng, quan trọng là, ngươi làm thế nào để ngăn lại đại loạn thiên hạ này?"
"Thời buổi này, hoà bình còn khó hơn cả chiến tranh, hai đại vương triều như hổ rình mồi Đại Ngụy, đã đòi được Nhị phẩm rồi, còn muốn đòi thêm Nhất phẩm, chứng minh hai đại vương triều cũng nắm được một chút thông tin."
"Kẻ ẩn náu kia cũng đã đánh lời với bọn chúng, chẳng qua hai đại vương triều cũng không ngu, chưa mắc mưu, chỉ cần Đại Ngụy đưa Thần Võ đại pháo Nhất phẩm ra, bọn chúng nguyện ý một điều nhịn bằng chín điều lành."
"Nhưng Đại Ngụy liệu có đồng ý không? Có cho không?"
Hoài Ninh thân vương thản nhiên nói.
"Cho, tại sao không cho."
Hứa Thanh Tiêu tự tin đáp lời.
Thốt ra lời này, Hoài Ninh thân vương có hơi kinh ngạc, ông ta nhìn Hứa Thanh Tiêu, chưa hiểu lắm những câu này có ý gì.
Tuy nhiên trong giây lát, Hoài Ninh thân vương đã hiểu được đây là có ý gì.
"Ngươi lấy từ trong Trung châu tiên tàng được bao nhiêu tài nguyên?"
"Đại Ngụy giờ có bao nhiêu khẩu Thần Võ đại pháo?"
Ông ta hỏi dò Hứa Thanh Tiêu.
"Một ngàn khẩu."
Hứa Thanh Tiêu nói ra số lượng Thần Võ đại pháo trước mắt Đại Ngụy sở hữu.
Nói vừa xong, Hoài Ninh thân vương lắc đầu luôn.
"Không thể nào, không thể nhiều đến như vậy, Thần Võ đại pháo ta đã xem qua một lượt rồi, được đúc từ linh kim cực phẩm, thứ này trên đời khó tìm, cả Đại Ngụy cũng chỉ lấy ra được vật liệu đủ để đúc được hai khẩu đã xem như đội ơn trời đất rồi."
"Trung châu tiên tàng ắt hẳn có không ít bảo vật, nhưng muốn đúc được nhiều Thần Võ đại pháo như vậy là chuyện không thể."
Hoài Ninh thân vương phân tích.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu không có lắm mồm, chỉ lấy Thần Võ đại pháo trong Trung châu long đỉnh cho Hoài Ninh thân vương xem.
Hoài Ninh thân vương bặt tiếng ngay lập tức.
"Ngươi muốn biết cái gì?"
Hoài Ninh thân vương hỏi dò.
"Chỉ một câu hỏi."
"Giết chúng có giải quyết được hết tai hoạ ngầm không?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Mục đích hắn tới tìm Hoài Ninh thân vương chỉ có bấy nhiêu.
Nói dứt lời.
Hoài Ninh thân vương có hơi ngần ngại, nhưng rất nhanh vẫn đáp lại.
"Giải quyết được chúng trên cơ bản sẽ giải quyết được tất cả."
"Có điều nguyên nhân chủ yếu vẫn là dị thuật."
Hoài Ninh thân vương trả lời.
“Dị thuật?”
Hứa Thanh Tiêu lúc này có hơi kinh ngạc, không hiểu tại sao lại liên quan đến dị thuật rồi.