"Dị thuật là hạt giống Ma thần Thượng cổ để lại, kẻ tu hành dị thuật sẽ bị gieo hạt giống vào người."
"Một vài kẻ tư chất kém sẽ không chịu nổi sự áp chế của ma niệm, vì vậy mất mạng."
"Nhưng có tư chất tốt thì sẽ được lựa ra, từ đấy bắt đầu chậm rãi hiểu được thuật huyết tế."
"Giết chúng là có thể giải quyết được vấn đề, nhưng chỉ giải quyết được vấn đề trước mắt."
"Chỉ có thống nhất thiên hạ, tra rõ dị thuật, mới nhổ cỏ tận gốc được."
Hoài Ninh thân vương nói ra bí mật lớn đầu tiên, tin này đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói vô cùng quan trọng.
"Ta hiểu rồi."
"Ngài còn lời gì muốn nói không?"
"Chuyện tiếp theo ta cần làm là phải dẹp yên tất cả."
"Nhưng mà ngài cứ yên tâm, nếu ta không chết thì ngài cũng không chết, nếu ta chết thì ngài phải tự lo liệu cho chính mình đi."
Hứa Thanh Tiêu từ tốn nói, hắn nhìn Hoài Ninh thân vương, nói như thế.
Hắn cũng không che đậy gì hết.
Bản thân mình có thể trấn áp được Hoài Ninh thân vương, nếu mình có thể giải quyết được hết thảy có thể thả ông ta được dưỡng lão.
Nếu mình chết có rất nhiều người phải chôn cùng.
Vì sinh linh thiên hạ.
"Không sao hết."
"Nhưng mà ngươi tốt nhất vẫn nên đi tìm Hoa Tinh Vân một chuyến đi, hắn ta biết rất nhiều chuyện."
Hoài Ninh thân vương lắc đầu, đối với lời nói này của Hứa Thanh Tiêu, ông cũng chẳng buồn để tâm đến.
Đối với ông ta mà nói, cho dù lần này không giết, ông ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa, mười năm, hay hai mươi năm?
Chẳng có bất cứ ý nghĩ gì cả.
Thắng một lần là được rồi.
"Được."
"Cáo từ."
Hứa Thanh Tiêu làm một bái với Hoài Ninh thân vương, sau đó xoay người rời đi.
Đợi đến khi Hứa Thanh Tiêu khuất bóng.
Hoài Ninh thân vương thở dài một hơi.
Ông ta không nói gì nữa, có vẻ vô cùng trầm lặng.
Mà cùng lúc đó.
Vương triều Đột Tà.
Tin từ vương triều Đại Ngụy truyền đến đây, khiến cho toàn bộ văn võ bá quan của vương triều Đột Tà giật mình kinh ngạc.
Trong đại điện hoàng cung Đột Tà.
Giọng nói của Lễ Bộ thượng thư mang theo vẻ run rẩy và kích động vang lên.
"Bệ hạ, Đại Ngụy đồng ý tặng Thần Võ đại pháo cho Đột Tà ta rồi."
"Thầm và Lễ Bộ thượng thư của Đại Ngụy đang cùng nhau bàn bạc, Đại Ngụy đã đưa ra một danh sách lớn vật tư để trao đổi Thần Võ đại pháo."
Thanh âm của Lễ Bộ thượng thư hơi run rẩy.
"Chuyện này thành công được mấy phần?"
"Đại Ngụy đang yên đang lành sao lại đưa Thần Võ đại pháo cho chúng ta được? Bọn họ điên rồi hả?"
"Bọn họ thật lòng đồng ý tặng Thần Võ đại pháo Nhất phẩm à? Có phải thông tin sai lệch gì rồi không?"
"Nghe vô lý quá."
Tất cả quan lại thi nhau nói, bọn họ đúng thật là không thể nào hiểu nổi hành vi này của vương triều Đại Ngụy.
Tính đi tính lại bọn họ chỉ muốn thuê Thần Võ đại pháo Nhất phẩm về để dùng cho mục đích nghiên cứu.
Thậm chí tính đến nước phái người của Công Bộ đến Đại Ngụy để nghiên cứu Thần Võ đại pháo.
Nhưng không ngờ được vậy mà Đại Ngụy lại đồng ý đưa Thần Võ đại pháo cho hai triều, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Không, không phải là niềm vui ngoài ý muốn, đối với vương triều Đột Tà đây đúng thật là điềm lành trời ban.
Bọn họ quá khao khát Thần Võ đại pháo.
Càng muốn có được Thần Võ đại pháo Nhất phẩm.
Tuy nhiên bọn họ cũng biết rõ Đại Ngụy không thể nào đưa Thần Võ đại pháo nhất phẩm ra người được.
Cho nên mặc dù có phải tạo áp lực cho Đại Ngụy, biết rõ Đại Ngụy đang cố tình kéo dài thời gian, bọn họ cũng đồng ý.
Biết mình đuối lý.
Lại chưa từng nghĩ đến lần này Đại Ngụy ấy vậy nói có thể cùng nhau dùng chung Thần Võ đại pháo Nhất phẩm, chuyện này khiến cho bọn họ không thể nghĩ ra được nguyên nhân vì sao.
"Bệ hạ, trong chuyện này chắc chắn có bẫy, chúng ta nhất định phải cẩn thận."
Có người lên tiếng nhắc nhở đại đế Đột Tà hãy cẩn thận.
"Đúng thế, nghe nói Hứa Thanh Tiêu đã xuất quan rồi, hơn nữa hình như sau khi Hứa Thanh Tiêu xuất quan đã vào cung một chuyến, Đại Ngụy liền đồng ý cho chúng ta Thần Võ đại pháo, lòng dạ tên Hứa Thanh Tiêu đó rất thâm độc."
"Bệ hạ nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, chưa rõ thủ đoạn của Đại Ngụy, chúng ta tuyệt đối không được hành động tuỳ tiện."
Lại có người nói thêm vào, cho rằng đây chắc chắn là âm mưu quỷ kế.
Nhưng trên long ỷ, đại đế Đột Tà lại nhíu mày nói.
"Chuyện này thì liên quan gì đến Hứa Thanh Tiêu?"
"Dù Đại Ngụy có âm mưu gì, có mục đích gì, trẫm chỉ hỏi một câu, Đột Tà có thể luyện chế ra được Thần Võ đại pháo Nhất phẩm không?"
Đại đế Đột Tà dò hỏi.
Thốt ra những câu này, cả triều văn võ im bặt.
Bởi vì đáp án quá rõ rồi, không thể.
Nhìn các đại thần im lặng kia, đại đế Đột Tà nói tiếp.
"Nếu Đột Tà không làm được, sao lại không đồng ý."
"Hứa Thanh Tiêu dù ranh như yêu quái, Đại Ngụy dù có bố trí cạm bẫy, nhưng Đột Tà đích xác rất cần Thần Võ đại pháo Nhất phẩm."
"Bọn họ chấp thuận đưa cho chúng ta, chỉ cần chúng ta trả ra một vài vật tư, cớ sao chúng ta không làm?"
"Chẳng lẽ vì nghi kỵ mà từ bỏ Thần Võ đại pháo hay sao?"
"Trái lại trẫm còn cho rằng ý của Hứa Thanh Tiêu là không muốn phát động chiến tranh, dùng hai khẩu Thần Võ đại pháo đổi lại thái bình cho cả Trung châu, kể từ đó, Đại Ngụy dựa vào Trung châu long đỉnh sẽ ngày càng phát triển."
"Dùng Thần Võ đại pháo đổi lấy thời gian trường kỳ phát triển, đây mới là mục đích chính của Đại Ngụy."
"Tất nhiên đây là dương mưu, là dương mưu đơn giản nhất, còn cần phải suy nghĩ nhiều làm gì?"
Đột Tà dùng một thái độ không gì hơn cái này, bễ nghễ quét ngang quần thần.
Hắn thấy rằng tất cả truyện Đại Ngụy đang làm chỉ vì đổi lấy được hoà bình.
Bởi vì hắn biết được, còn biết được nhiều hơn những thứ các đại thần trong triều biết, cho nên mới có được phán đoán này.
"Bệ hạ thánh minh."
Lũ triều thần đột nhiên hiểu ra được ý của đại đế Đột Tà, cho nên cũng không dám lắm mồm.