Nghe Hứa Thanh Tiêu nói như vậy.
Hoa Tinh Vân hơi trầm mặc liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hít một hơi thật sâu.
“Cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, thôi thì kể cho Hứa huynh nghe một câu chuyện.”
“Không biết liệu Hứa huynh có bằng lòng kiên nhẫn lắng nghe hay không.”
Hoa Tinh Vân lên tiếng, hắn nói.
“Bằng lòng lắng nghe.”
Hứa Thanh Tiêu gật đầu.
Bấy giờ, Hoa Tinh Vân nói
“Ba năm trước, có một người nổi tiếng khắp kinh thành, được mệnh danh là Văn Khúc Tinh của Đại Ngụy. Hắn ta vô cùng tài giỏi và được yêu mến.”
“Nhưng khi đang ở đỉnh cao, hắn ta đã gặp một người đồng trang lứa và bị đối phương đàn áp bằng vũ lực, làm nhục trước công chúng.”
“Người thanh niên tức giận, vốn muốn trở nên cấp tiến, mà không ngờ rằng kẻ đứng sau người thanh niên, lại để cho hắn chu du liệt quốc, lấy cái danh xưng đẹp đẽ là để tu dưỡng tâm tính, nhưng trên thực tế chỉ xem hắn ta như một quân cờ.”
“Trong lúc hắn chu du liệt quốc, đã bị gieo vào đầu ý chí của một người khác, muốn hắn trở thành một công cụ, cái gì mà thanh niên vô song, cái gì mà tài năng xuất chúng, chẳng qua cũng chỉ là may áo cưới cho người khác.”
“Nhưng thật không may, những người này không ngờ rằng ý chí của thanh niên này mạnh đến mức trấn áp một ý thức khác.”
“Cũng chính vì điều này mà trong cơ thể người thanh niên có hai luồng ý thức, chúng tranh đoạt nhau để giành quyền kiểm soát cơ thể này, và chúng đã tranh đấu hai năm rồi, cuối cùng thì người thanh niên đã chiến thắng.”
“Nhưng vẫn chịu ít nhiều sự ảnh hưởng của nó.”
Khi Hoa Tinh Vân nói đến đây, hắn ta nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Ngươi muốn biết cái gì, ta có thể nói cho ngươi nghe.”
“Khi Văn Cung rời đi, ta ở lại, không phải vì muốn hại Đại Ngụy, mà là vì ta thật lòng muốn ở lại.”
“Ta dám ở lại, cũng đã chứng minh chính kiến của mình, ngươi muốn biết cái gì, ta cũng có thể nói cho ngươi biết.”
Hoa Tinh Vân tiếp tục mở lời.
Nói nhiều như vậy, Hứa Thanh Tiêu cũng đã hiểu ý nghĩa rồi.
Khi Hoa Tinh Vân bị lợi dụng như một công cụ, có người muốn gieo một linh hồn vào trong hắn, nhưng đã bị hắn ta giết chết.
Hứa Thanh Tiêu tin điều này.
“Mục đích cuối cùng của các ngươi là dấy lên đại chiến ở Trung Châu?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Đúng vậy.”
Hứa Tinh Vân trực Tiếp trả lời.
“Nếu Đại Ngụy giao khẩu đại pháo Thần Võ bậc nhất cho hai vương triều, thì Trung Châu sẽ không còn đại chiến nữa, các ngươi phải làm sao?”
Hứa thanh tiêu hỏi lại lần nữa.
“Ta sẽ không để cho cuộc giao dịch này thuận lợi hoàn thành, giữa ba đại vương triều, nhất định phải có đại chiến.”
Hoa Tinh Vân trả lời.
“Ta đích thân hộ tống, thêm sự hỗ trợ của Ngũ đại tiên môn, hai vị nhất phẩm của Đại Ngụy, thêm hai vị nhất phẩm của Vương Triều Sơ Nguyên cùng Đột Tà Vương Triều cũng đích thân xuất mã, chẳng lẽ lại còn có người dám tập sát?”
Hứa Thanh Tiêu tự tin nói.
Điểm ấy hắn đoán được, dù sao điều duy nhất mà đám người này có thể làm được chính là ngăn cản Đại Ngụy giao dịch cùng hai triều.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không sợ.
Năm vị nhất phẩm, cộng thêm mình, Đại Ngụy hai người, còn có hai người Sơ Nguyên vương triều cùng Đột Tà vương, tổng cộng là mười người.
Mười người nhất phẩm, thiên hạ này có ai có thể ngăn cản được?
Nói thì là như thế, nhưng
Hoa Tinh Vân lại rất bình tĩnh
Hắn nhìn Hứa Thanh Tiêu, chậm rãi lên tiếng
“Mười người nhất phẩm, quả thật là thiên hạ vô địch, nhưng không cần giết bọn chúng, chỉ cần giết ngươi là đủ rồi.”
Hoa Tinh Vân nói ra trọng điểm
Mười người nhất phẩm, quả thật là thiên hạ vô địch, nhưng người chủ chốt là Hứa Thanh Tiêu, nếu giết được Hứa Thanh Tiêu, Ngũ Đại tiên môn chỉ sợ cũng sẽ do dự
Đại Ngụy có hai người nhất phẩm, Sơ Nguyên vương triều và Đột Tà vương triều cộng lại có hai người nhất phẩm, bốn người nhất phẩm này, cũng không phải là không thể đánh một trận
Cho nên, nói đi cũng phải nói lại, điểm mấu chốt vẫn là trên người Hứa Thanh Tiêu
“Giết ta?”
“Giết thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu cũng rất tự tin
“Tam ma ấn trong người ngươi, là có người dồn hết tâm trí để bỏ vào, một khi Trung Châu tiên thi sống lại, lập tức sẽ đi lấy mạng ngươi.”
“Nếu như ngươi từng bước ép sát, bọn chúng cũng sẽ có cách để phục sinh Trung Châu tiên thi, đến lúc đó ngươi không muốn chết cũng khó.”
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Ta có một cách, không biết ngươi có nguyện ý nghe thử không.”
Hoa Tinh Vân nhắc đến Trung Châu tiên thi.
Điểm này thì Hứa Thanh Tiêu tin, bởi vì trong Trung Châu tiên tàng, đã thấy qua bức tranh giống vậy.
“Bằng lòng lắng nghe.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
“Với tình thế hiện tại, người đứng sau màn, trừ ta ra, Vân Du đạo nhân, còn có phật môn đã không còn bất cứ vướng bận gì, nói tới nói lui vẫn còn hai người Đạo Nho.”
“Dựa vào bản lĩnh của bọn hắn, cũng không dám tùy tiện hành động, mà nếu ngươi ép bọn hắn quá đáng, không chừng bọn hắn sẽ làm ra việc đáng sợ gì đó.”
“Cho nên, không bằng lấy bất biến ứng vạn biến, cho Đại Ngụy thời gian ba mươi năm, hay là hai mươi năm, Đại Ngụy sẽ thành bá chủ duy nhất của Trung Châu, thậm chí là bá chủ duy nhất thiên hạ.”
“Như vậy, bọn họ cho dù là nhất định muốn quậy lên một chút, chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực, ngươi thấy như thế nào?”
Đây là kế hoạch của Hoa Tinh Vân
Trên lý thuyết mà nói, kế hoạch này rất bảo thủ, nhưng cũng là một kế hoạch cực kỳ tốt.
Địch ở trong tối.
Ta ở ngoài sáng.
Lo lắng đối phương chó cùng rứt giậu, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Chỉ là, Hứa Thanh Tiêu đã sớm có kế hoạch của mình.
Nếu như không có nhiều Thần Võ đại pháo như vậy, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ cân nhắc cách này, nhưng hiện tại thì không cần.