“Ta hiểu rồi.”
“Có điều, Hứa mỗ cũng có kế hoạch của mình.”
“Hoa huynh, hôm nay Hứa mỗ đến tìm Hoa huynh, kỳ thật chủ yếu có hai việc mà đến.”
“Thứ nhất, muốn biết Hoa huynh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Thứ hai, giải quyết tất cả phiền phức.”
Giọng nói bình tĩnh của Hứa Thanh Tiêu, mục đích hắn tới nơi này, chỉ có thế thôi.
Chỉ là, Hoa Tinh Vân nghe xong lời này, đã hiểu ý của Hứa Thanh Tiêu.
Sắc mặt hắn không xấu đi, mà là thở thật dài một cái, nhìn qua Hứa Thanh Tiêu.
“Hứa huynh, ta cũng không sợ chết.”
“Chỉ là, ta thật lòng thật ý muốn kiến công lập nghiệp, vì thiên hạ chúng sinh mà cống hiến bản thân.”
Hoa Tinh Vân mở miệng, lời nói này của hắn có vẻ hơi chân thành bộc lộ.
Trong ánh mắt của hắn, hoàn toàn thật sự không sợ chết.
Nhưng, Hứa Thanh Tiêu lại chậm rãi đứng dậy, nhìn qua Hoa Tinh Vân.
“Loạn thế sắp đến, Hứa mỗ thay thiên hạ chúng sinh cảm tạ Hoa huynh, cũng kính phục Hoa huynh, chỉ là có vài việc, sớm đã được ông trời sắp đặt.”
“Xin Hoa huynh thứ lỗi.”
Thái độ của Hứa Thanh Tiêu cũng rất kiên định
Hoa Tinh Vân, bắt buộc phải chết.
Hắn đã sinh sai thời đại.
Hoặc là nói, hắn gặp trúng Hứa Thanh Tiêu.
Từ khi đến thế giới này cho tới hiện tại, Hứa Thanh Tiêu luôn gặp phải không ít tình thế nguy hiểm, hắn hiểu được lựa chọn, cũng hiểu được bỏ hay lấy.
Hứa Thanh Tiêu có lòng nhân từ, nhưng sự nhân từ của hắn, chỉ dành cho những người chưa chạm vào giới hạn cuối cùng.
Hoa Tinh Vân đáng thương, điều này không thể nghi ngờ.
Nhưng vấn đề là, hắn từ đầu đến cuối tồn tại nguy hiểm, không giống Hoài Ninh thân vương, Hoài Ninh thân vương thuần túy chính là một quân cờ có thể tham dự.
Nhưng Hoa Tinh Vân là người giữ cờ, mặc dù Hoa Tinh Hứa giải thích rõ ràng, nhưng Hứa Thanh Tiêu không dám đánh cược.
Xác xuất một phần vạn.
Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không cược.
Một khi thua, thiên hạ chúng sinh đều phải bỏ mạng.
Hứa Thanh Tiêu không đánh cược nổi, cũng sẽ không đi cược.
Nghe được lời nói này của Hứa Thanh Tiêu
Hoa Tinh Vân có chút trầm mặc.
Hắn đứng dậy, nhìn ra chỗ còn sót lại chút ánh nắng ngoài cửa sổ.
Sau đó mở miệng.
“Có thể cho ta ba tháng cuối cùng không?”
Hoa Tinh Vân dò hỏi.
“Xin lỗi.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời hai chữ, hắn không thể cho Hoa Tinh Vân thời gian ba tháng.
Thậm chí nói, cho dù thời gian một ngày cũng sẽ không cho.
Nghe thấy câu trả lời này, Hoa Tinh Vân lại là thở thật dài một cái.
“Nhưng ta, chưa từng làm chuyện gì.”
Hắn thở dài một hơi, ý của lời này, có bao nhiêu ý tứ trong đó.
Trái lại Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói.
“Mười hai canh giờ cuối cùng, ta cùng ngươi ngắm nhìn Đại Ngụy một lần.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra suy nghĩ của mình, chỉ cho Hoa Tinh Vân mười hai canh giờ cuối cùng.
Hoa Tinh Vân hiểu rõ Hứa Thanh Tiêu, thậm chí đứng ở vị trí Hứa Thanh Tiêu, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng số phận rơi trúng mình, Hoa Tinh Vân vẫn còn có chút phiền muộn.
Có điều, hắn cũng không phải là người thường, không có bất kỳ gợn sóng nào, đứng dậy liền đi về phía Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu đi cùng hắn.
Một đường tiến về phía trước.
Một ngày này.
Kinh đô Đại Ngụy, rất nhiều người đều nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu đi cùng Hoa Tinh Vân.
Hai vị danh chấn Đại Ngụy này, trong mắt người thường, nên sẽ va chạm ra tia lửa không giống nhau, lúc Hoa Tinh Vân trở về, thậm chí rất nhiều người đều cho rằng, bọn hắn như là đầu kim với bao lúa mì.
Nhưng không ngờ được, Hoa Tinh Vân vậy mà không làm ra bất cứ hành vi gì, ngược lại nhiều lần thể hiện thân thiện với Hứa Thanh Tiêu.
Loại hành vi này, lấy được hảo cảm của không ít người, nhưng cũng làm cho rất nhiều người hiếu kỳ.
Cho dù là đến hôm nay, còn có người cho rằng, Hoa Tinh Vân đang ẩn mình, chờ đợi có một ngày trấn áp Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng mặc kệ là như thế nào.
Lúc này đây Hứa Thanh Tiêu cùng Hoa Tinh Vân sóng vai, rất nhiều lời đồn đều bị đánh tan.
Trong Kinh Đô.
Hoa Tinh Vân không đến nơi nào đặc biệt, chỉ là dạo ở các con đường lớn, lại đi dạo xung quanh gần ngọn núi nổi tiếng của Kinh Đô.
Hứa Thanh Tiêu đi cùng hắn, không có bất kỳ lo lắng gì.
Thế là, trong nháy mắt, đã qua mười một canh giờ.
Trên Nhạc Sơn.
Hoa Tinh Vân đứng tại đỉnh núi, nhìn ra những dãy núi, thật kì lạ là hắn muốn ngâm một bài thơ.
Nhưng tựa hồ là nghĩ đến vận mệnh sau đó, Hoa Tinh Vân trong nhất thời, khó mà nghĩ được câu thơ hay nào.
Vì vậy hắn đem ánh mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Hứa huynh, trước khi chia tay, có thể làm một bài thơ?”
“Lấy cảnh này làm thơ.”
Hoa Tinh Vân mở miệng, đưa ra một yêu cầu như vậy.
Nghe được lời này của Hoa Tinh mây, Hứa Thanh Tiêu cũng không cự tuyệt, mà nhìn qua sông núi, chậm rãi mở miệng.
“Núi Ðại Tông như thế nào?
Ðất Tề, đất Lỗ màu xanh không ngớt.
Tạo hoá hun đúc nét đẹp khí thiêng ở đó,
Sườn núi bắc âm, nam dương chia sớm chiều.
Lòng núi dao động phát sinh lớp lớp khói mây
Giương mắt đắm vào bầy chim về tổ.
Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót,
Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, ngâm một bài thiên cổ thi từ
Thi từ nhất niệm.
Trong chốc lát, dị tượng xuất hiện, đám mây bay lên, hiện rõ tường thụy.
Phía trên Nhạc Sơn.
Hoa Tinh Vân đứng chắp tay, lại nghe xong bài thơ thuận miệng ngâm ra của Hứa Thanh Tiêu.
Hoa Tinh Vân không khỏi ngâm đi ngâm lại mấy câu.
Cuối cùng, hắn trên mặt hắn lộ ra ý cười.
“Hứa huynh.”
“Đại Ngụy có ngươi, quả nhiên là vạn hạnh.”
Hắn nói xong lời này, liền ngồi xếp bằng xuống, sau đó chấn động thân thể, lập tức sức sống trong người dần dần lụi tàn.
Hắn tự sát.
Vẫn chưa triệt để chết đi, mà là một mực nhìn lên mặt trời.