Nhưng như Hoa Tinh Vân đã nói, Vĩnh Bình thân vương còn có thủ đoạn cuối cùng.
“Thượng Thư đại nhân, tiếp tục điều tra Vĩnh Bình thân vương, có điều đừng phô trương quá, âm thầm điều tra là được. Có bất kỳ tin tức nào thì báo cho ta.”
“Chuyện quan trọng trước mắt là duyệt binh. Cho dù là kinh đô hay toàn bộ Đại Ngụy, đều cần phải giữ nguyên cảnh giác cao độ. Trong khoảng thời gian này không thể để xảy ra chút biến động nào.”
“Trong khoảng thời gian này đành phiền Trương thượng thư rồi.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, cứ âm thầm điều tra Vĩnh Bình thân vương là được, có thể điều tra ra thứ gì thì càng tốt, nếu như không tra ra thì thôi.
Biết rõ bản chất ông ta là được rồi.
Không cần thiết phải hao phí tinh lực đi bắt một người trong tối.
“Được.”
Trương Tĩnh đã hiểu rõ việc liên quan đến thân vương, vả lại chuyện Hứa Thanh Tiêu đích thân đến dặn dò, tất nhiên ông ta hiểu.
Rất nhanh, sau khi hai người tán gẫu một hồi, Hứa Thanh Tiêu liền nói cho Trương Tĩnh biết về chuyện của Hoa Tinh Vân.
Khi biết Hoa Tinh Vân tự sát, Trương Tĩnh có chút kinh ngạc.
Nhưng cuối cùng ông ta không nói gì thêm, chỉ là thở một hơi thật dài. Có thể nhìn ra trong khoảng thời gian này, Hoa Tinh Vân làm ở Hình bộ rất khá, nếu không Trương Tĩnh cũng sẽ không như thế.
Nhưng chuyện đã tới nước này, thương tiếc cũng không còn tác dụng gì nữa.
Ngay sau đó.
Hứa Thanh Tiêu rời khỏi Hình bộ.
Nháy mắt liền đi tới Lễ bộ.
Hiện giờ có ba chuyện cần xử lý.
Giao dịch Thần Võ đại pháo, Đại Ngụy duyệt binh, và còn truy tìm Vĩnh Bình thân vương, giải quyết mầm tai họa cuối cùng.
Hai việc trước nếu như đã thu xếp thỏa đáng thì chuyện thứ ba cũng đơn giản hơn nhiều, ít nhất Vĩnh Bình thân vương có thủ đoạn phi thường, nhưng cùng lắm chỉ là tự mình ra trận, tàn sát thế nhân.
Nếu ông ta làm như vậy trái lại càng tốt, chủ động để lộ vị trí, có thể lập tức trấn áp.
Cho nên, sau khi Đại Ngụy duyệt binh.
Chính là lúc bức bách đối phương hiện thân.
Cũng là trận đại chiến cuối cùng.
Mười lăm phút sau.
Lễ bộ.
Giờ khắc này, trên dưới Lễ bộ đều cực kỳ bận rộn.
Đối với Lễ Bộ mà nói thì việc Đại Ngụy muốn giao dịch Thần Võ đại pháo Thần Võ nhất phẩm cũng không phải là một việc nhỏ.
Giao dịch Thần Võ đại pháo nhất phẩm dễ bàn, nhưng Đại Ngụy yêu cầu bao nhiêu vật tư, đây là một vấn đề nan giải.
Muốn ít, chắc chắn không được.
Muốn nhiều, người ta cũng không đáp ứng.
Cho nên trong khoảng thời gian này, không chỉ riêng Lễ bộ cảm thấy phiền lòng, mà Hộ bộ cũng cực kỳ bận bịu. Cung cấp đủ loại danh sách đều do Lễ bộ thẩm tra, cảm thấy có thể liền giữ lại, cảm thấy không được thì phải trả về viết lại lần nữa.
Nội các Lễ bộ thượng thư.
Vương Tân Chí cũng có hơi đau đầu về việc này. Ông ta không chỉ đau đầu mình việc này, mà còn liên quan đến việc Đại Ngụy duyệt binh nữa.
Cho nên, nghe thấy Hứa Thanh Tiêu tới, Vương Tân Chí cảm thấy vui mừng quá đỗi, vội vàng chạy tới tiếp kiến.
Nội các Thượng thư.
Vương Tân Chí vừa nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, liền không khỏi bắt đầu phàn nàn.
Cũng không phải về giao dịch giữa hai triều, mà là chuyện duyệt binh, các khía cạnh đều có quá nhiều thứ.
Thời điểm bắt đầu nghe vẫn còn ổn, nhưng chờ đến lúc thật sự tiến hành, gã mới phát hiện vấn đề trong đó không phải nhỏ.
Chỉ là, còn chưa đợi Vương Tân Chí mở miệng.
Hứa Thanh Tiêu liền lên tiếng.
“Vương thượng thư, về việc giao dịch của Thần Võ đại pháo nhất phẩm, đây là bản danh sách bản vương chuẩn bị, ông xem qua rồi bổ sung trên cơ sở này là được.”
Hứa Thanh Tiêu nói như thế.
Hắn lấy ra một phần danh sách, trên đường hắn đã chuẩn bị ổn thoả rồi, hiện tại chỉ cần giao cho ông ta thôi.
Vừa nghe xong, Vương Tân Chí nhận lấy danh sách, rồi sau đó thở phào một hơi, nhưng đây không phải là chuyện chính.
Chuyện chính yếu nhất vẫn là duyệt binh.
“Thủ Nhân.”
“Chuyện duyệt binh, rốt cuộc nên xử lý thế nào, là muốn làm nổi bật uy nghi của Đại Ngụy, hay là chú trọng đến hình tượng tổng thể của Đại Ngụy?”
Vương Tân Chí nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trưng cầu ý kiến.
Vấn đề này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng ảnh hưởng lại rất lớn.
Chuyên duyệt binh.
Cũng không phải là việc nhỏ, ba đại vương triều chưa có một ai từng làm chuyện như vậy.
Ảnh hưởng rất lớn.
Nếu làm tốt, thì vang danh thiên hạ, không chỉ là người trong thiên hạ để mắt Đại Ngụy, mà các thế lực lớn cũng sẽ dõi theo Đại Ngụy.
Thậm chí còn có thể làm cho thần dân Đại Ngụy đồng lòng.
Vương Tân Chí càng nghĩ càng kích động, nhưng càng kích động cũng càng không dám xằng bậy, chỉ lo mình sẽ làm sai một việc.
Ông ta đang lưỡng lự.
Cho nên mới đến trưng cầu ý kiến Hứa Thanh Tiêu.
“Vương thượng thư, duyệt binh lần này quan trọng nhất cũng không phải hình thức, mà là uy nghi của Đại Ngụy.”
“Thần Võ đại pháo là vật chốt màn. Phần đầu chỉ cần sắp xếp một vài màn thao luyện bình thường là được, Đại Ngụy cho tinh nhuệ và kỵ binh, trọng binh giáp cùng diễn trước, cuối cùng mới cho Thần Võ đại pháo chào sân.”
“Nhưng những khâu nhỏ cũng cần phải chú ý, Hình bộ phụ trách an toàn, Lễ bộ phụ trách lễ nghi tiếp đãi, cần phải để mỗi một người tới Đại Ngụy ta cảm thấy rung động là được.”
“Nhưng đó đều là những việc nhỏ, trọng điểm vẫn là thứ tự.”
Hứa Thanh Tiêu nói đơn giản vài câu, Vương Tân Chí nghe xong không khỏi gật đầu. Những điều Hứa Thanh Tiêu nói, gã đều hiểu rõ, chẳng qua là hiện tại tìm Hứa Thanh Tiêu để thêm chắc chắn hơn mà thôi.
“Đúng rồi, sứ thần hai triều nói như thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu không có rối rắm việc duyệt binh nữa, mà là đặt trọng tâm vào sứ thần hai triều.