“Bọn hắn đều rất phối hợp, cho bọn hắn Thần Võ đại pháo nhất phẩm là đã cười tươi như hoa rồi, còn bất mãn gì nữa.”
Vương Tân Chí đáp lời.
“Ừ, báo cho bọn hắn một tiếng, nếu như đã xác định giao dịch thì cho bọn hắn phái võ giả nhất phẩm tới, miễn cho trên đường gặp phải phiền toái gì đó.”
“Vả lại trên danh sách, bổn vương đã viết rõ một vài vật tư, ruộng đất linh tinh có thể nhượng bộ, nhưng một vài điều ước cùng với vàng ròng tuyệt đối không thể thoái nhượng. Những điều ước này còn hơn cả mười quận.”
Hứa Thanh Tiêu nhấn mạnh điều này.
Phần danh sách này, đa số đều là một vài đất đai khu mỏ, và còn các loại hoàng kim vật tư.
Nhưng những thứ đó đều là thủ thuật che mắt, bảo hai triều cắt nhường lãnh thổ, chắc chắn là chúng không đồng ý.
Cái tàn nhẫn thật sự chính là một số điều ước, vấn đề xuất nhập khẩu giữa ba triều phải đóng thuế.
Nói thẳng ra là, Hứa Thanh Tiêu đang đưa ra một vài hiệp định thương mại kinh tế từ đời trước. Những hiệp định này trông có vẻ không phải vấn đề gì lớn, nhưng nếu tiếp tục tiến hành, vậy thì tương lai mấy trăm năm sau của vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên sẽ phải thành thật làm công cho Đại Ngụy.
Thứ không nhìn thấy so với thứ có thể thấy thì đáng sợ hơn nhiều.
Cắt nhường đất đai, những thứ như khu mỏ gì đó đều vô dụng. Điều Hứa Thanh Tiêu để ý chính là thương mại và tiền tệ.
Lấy hết toàn bộ vàng bạc tiền tài, ngân hàng của Đại Ngụy hoàn toàn có thể đạt tới hưng thịnh.
Hiện giờ ngân hàng Đại Ngụy đã được xây dựng, các bá tính đã bắt đầu gửi tiền tiết kiệm, nhưng những cái đó chỉ là mậu dịch trong nước.
Kinh tế đích thực chính là kiểm soát vàng ròng, đoạt lấy vàng ròng, sau đó làm cho tiền giấy của Đại Ngụy ngang giá với vàng ròng, có thể trao đổi đồng giá. Đối Đại Ngụy mà nói thì đó mới là “làm một mẻ, khoả cả đời”.
Ít nhất trong vòng mấy trăm năm, Đại Ngụy sẽ không xảy ra vấn đề lạm phát tiền tệ và suy thoái kinh tế.
Hứa Thanh Tiêu đã tính đến toàn bộ mọi việc cho sau này rồi.
Chỉ cần tiến hành dựa theo kế hoạch của hắn, tương lai sẽ không còn sự cố nào nữa.
Nếu thật sự xảy ra sự cố, vậy hắn cũng không quản được.
“Lão phu đã rõ.”
“Xin Vương gia yên tâm.”
Vương Tân Chí gật đầu.
Sau đó, Hứa Thanh Tiêu cũng nói cho Vương Tân Chí chuyện Hoa Tinh Vân tự sát. Người nọ nghe xong, phản ứng vẫn rất bình tĩnh.
Trước kia Vương Tân Chí là người của Đại Ngụy Văn Cung, sau này quyết định ở lại, cho nên có biết một vài chuyện.
Phản ứng này của gã rất bình thường.
Hứa Thanh Tiêu không nhiều lời nữa, sau khi bàn giao xong chuyện nên bàn giao liền xoay người rời đi.
Một khắc sau.
Hứa Thanh Tiêu đi vào trong vương phủ.
Lần nữa trở lại vương phủ.
Hắn không kinh động đến bất cứ ai, mà là lấy thần niệm truyền âm tìm sư phụ của mình.
Không bao lâu, Ngô Minh xuất hiện.
Trong hoa viên của Vương phủ.
Sau khi Ngô Minh xuất hiện, Hứa Thanh Tiêu lập tức chắp tay.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Hứa Thanh Tiêu vẫn tỏ râ cung kính, mà Ngô Minh tức khắc dìu lấy Hứa Thanh Tiêu.
“Trở về là tốt, không cần đa lễ.”
“Thủ Nhân, lần này ngươi trở về, vi sư liền an tâm rồi.”
Nhìn Hứa Thanh Tiêu hoàn hảo vô khuyết, nội tâm Ngô Minh cũng cực kỳ vui sướng. Trong khoảng thời gian này, ông vẫn luôn lo lắng cho Hứa Thanh Tiêu.
Hiện giờ nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, dĩ nhiên là cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ là, câu nói kế tiếp của Hứa Thanh Tiêu lại khiến cho Ngô Minh có phần biến sắc.
“Sư phụ, có thể dẫn ta đi nhìn Trung Châu tiên thi một cái được không?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, hắn nhìn Ngô Minh, hỏi.
“Tiên thi?”
“Ngươi đi xem nó làm gì?”
“Đó là Ma Vực, nếu như ngươi đi, có lẽ sẽ bị nhiễm chút ma khí, đối với ngươi mà nói không phải một chuyện tốt.”
Ngô Minh giải thích.
Ông không hy vọng Hứa Thanh Tiêu đi qua đó.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lắc lắc đầu.
“Sư phụ, có một số việc, đồ nhi đã biết rồi.”
“Trong cơ thể ta có Tam Ma Ấn, nếu như đến Ma Vực, tiên thi có thể sẽ sống lại, sẽ gây ảnh hưởng đến ta.”
“Nhưng mà có người cũng biết chuyện này. Trong thời điểm quan trọng này, bọn chúng muốn hồi sinh tiên thi, xin nó tới trảm ta.”
“Thay vì ngồi ở chỗ này đợi bọn chúng, không bằng ta đích thân đi một chuyến, nhìn xem có cách nào hóa giải hay không.”
Hứa Thanh Tiêu nói như thế đó.
Toàn bộ mọi chuyện, Hứa Thanh Tiêu cũng đã bàn giao rõ ràng, cho dù bản thân mình thật sự xảy ra nguy hiểm, Đại Ngụy cũng không cần sợ cái gì nữa.
Tuy rằng Long đỉnh Trung Châu ở trên người mình, nhưng nếu như mình chết rồi, Long đỉnh Trung Châu sẽ lập tức quay về Đại Ngụy.
Khẩu Thần Võ đại pháo bên trong vẫn là của Đại Ngụy.
Nhiều khẩu Thần Võ đại pháo như thế, Đại Ngụy cũng sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào nữa.
Mình có thể mạo một phen.
Nếu không, chuyện về tiên thi giống như một cây đao treo ở trên đỉnh đầu mình vậy, bất cứ khi nào cũng có thể rơi xuống. Đối với mình mà nói, không phải là một chuyện tốt.
Sẽ khiến mình sợ trước sợ sau.
Ngô Minh không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu đã biết chuyện này.
Ông có hơi trầm mặc.
Nhưng một lát sau, Ngô Minh đã cho câu trả lời.
“Tiên thi không thể thức tỉnh, ít nhất trong giai đoạn hiện nay thì nó không thể tỉnh được. Nhưng nếu như ngươi đi, vi sư không dám bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Người khác có cách làm tiên thi sống lại, ta cùng với sư thúc ngươi trấn thủ Ma Vực, chưa kể là hắn có thể tìm được Ma Vực hay không. Dù cho tìm được rồi, hai nhất phẩm ở trong Ma Vực bên trong, chỉ sợ sẽ có người tới gây rối?”
Ngô Minh vẫn không hy vọng Hứa Thanh Tiêu mạo hiểm, ông đang khuyên bảo.
Nhưng trong lòng Hứa Thanh Tiêu đã quyết, hắn lắc đầu, nói với sư phụ của mình.
“Sư phụ, ý ta đã quyết.”
Giọng của hắn không lớn.
Nhưng ngập tràn kiên định.